Chương 35: Đập tan ảo mộng
Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280
_______
Vịnh Ánh Trăng là hẻm núi lớn chạy theo hướng đông tây, nhưng tâm của nó không đơn giản chỉ là đi 90 km từ phía đông hay 90 km từ phía tây. Theo khảo sát địa lý, tâm của nó nằm ở tọa độ 121.2943 độ kinh đông, 31.1430 độ vĩ bắc ở bán cầu bắc của B612, bất kể đi từ điểm vào nào cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Theo tính toán của Ryan đã làm rất nhiều công việc chuẩn bị trước đó thì đi vào từ điểm vào số 13 là con đường tối ưu nhất. Hiện tại họ đang đứng ở trung tâm Vịnh Ánh Trăng, nhìn thấy chiếc giỏ nhựa lớn sừng sững ở trung tâm, Ryan nghi ngờ là được chuyển từ nhà bếp đến, bởi vì cậu đã từng thấy trong nhà bếp dùng loại giỏ này để đựng ba bốn tấn bông cải trắng...
Trước giỏ, Khải Kỳ của đội chiến đấu cơ giáp số hai khoanh tay đứng đó. Cách Khải Kỳ ba mét, Serra trông như một con búp bê sứ sắp vỡ dựa vào vách đá, anh ta không hiểu được sự kỳ quái trong mắt bốn người Derick, anh ta chỉ cảm thấy niềm vui trên khuôn mặt Ryan vô cùng chói mắt.
Serra nhếch môi chế nhạo nhìn Ryan, miệng lại nói với Khải Kỳ: "Khải Kỳ, không phải cậu nói Ryan không thể chịu nổi mười hiệp dưới tay cậu sao?"
Khải Kỳ cao 1m97, cao hơn Ryan nửa cái đầu, thu lại sự bực bội trong lòng, nhìn về phía người được đồn đại là nhỏ con và thấp bé kia. Nhưng Ryan lại không gầy yếu, ngược lại, đây là một thanh niên có thân hình cao ráo cân đối. Có lẽ vì mang dòng máu phương Đông, mái tóc đen càng khiến cậu trông trẻ hơn so với tuổi thật.
Khải Kỳ và Serra đã canh giữ ở trung tâm Vịnh Ánh Trăng suốt sáu ngày. Cơ thể Serra vốn không chịu nổi cái lạnh khắc nghiệt của Đồng bằng Băng giá nhưng anh ta vẫn cố chấp không chịu rời đi. Anh ta muốn đến trung tâm Vịnh Ánh Trăng, nghe mỗi người đến đây kể lại thảm cảnh của Ryan. Như vậy, anh ta như thể tận mắt nhìn thấy Ryan bị đè xuống đất chà đạp, bị đánh bại thảm hại vô số lần. Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó, Serra lại hưng phấn, khuôn mặt xuất hiện một lớp đỏ mỏng bất thường.
Serra đã bị ốm. Trước hoàng hôn của ngày đối chiến thứ hai, thân nhiệt của anh ta đã bắt đầu tăng cao. Anh ta không phải chiến binh, vốn không thích hợp để đến Đồng bằng Băng giá với khí hậu khắc nghiệt này, càng không nên đến Vịnh Ánh Trăng.
Serra thúc giục: "Khải Kỳ, ra tay đi! Giết cậu ta! Giết cậu ta!"
"Theo quy tắc quân sự của chiến hạm Hình Thiên, kẻ sát hại đồng đội sẽ bị đưa ra tòa án quân sự." Alston trầm giọng nói. Anh không phải vì muốn tranh thủ cho Ryan mà là đang cảnh cáo Serra đừng phạm sai lầm. Vì tình nghĩa sáu năm làm việc cùng nhau, anh không muốn thấy Serra tiếp tục đi sai đường.
Serra khinh miệt liếc nhìn tiểu binh đang ôm cả bó hoa hồng Ánh Trăng. Màu sắc của những bông hoa quá chói mắt, khiến anh ta khó chịu mà dời ánh nhìn sang Ryan. Anh ta vươn lưỡi liếm đôi môi khô nứt, cổ họng ngứa ngáy từng cơn nhưng anh ta cố nhịn để không ho ra tiếng.
"Hóa ra Ryan đi được đến đây toàn dựa vào đồng đội? Thật lợi hại. Khải Kỳ, ra tay nhẹ thôi, ha ha, cho tên đó một cái chết gọn gàng."
Nhưng Khải Kỳ không hề thoải mái như Serra tưởng tượng. Trong lòng hắn cứ trĩu xuống, đáy vực sâu nóng bức chẳng hề mang lại chút ấm áp nào, ngược lại, sau lưng hắn chỉ có cảm giác lạnh lẽo. Lần này e là không thể kết thúc êm đẹp được.
Serra là một nhân tài chuyên tâm vào sửa chữa và chế tạo cơ giáp, anh ta không biết việc đội đầu tiên tiến vào trung tâm có ý nghĩa thế nào.
Điều đó có nghĩa là tổ hợp đội ngũ này vô cùng mạnh mẽ, các thành viên trong đội hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp ăn ý, một đường quét sạch chông gai, không gì cản nổi. Họ chắc chắn không có kẻ yếu, cũng không có kẻ ăn không ngồi rồi.
Trong ba lô của họ chắc chắn có rất nhiều huy hiệu trận doanh. Kẻ trốn trong bóng tối mò mẫm cơ hội không thể nào có được số lượng lớn như vậy, chỉ có liên tục chủ động tấn công, không ngừng chiến đấu mới có thể đạt được.
Mà trong một đội ngũ như vậy, không thể nào có kẻ "nằm không hưởng lợi". Nếu có một người lười biếng, cả đội sẽ bị kéo chậm lại.
Việc Khải Kỳ mãi không hành động khiến Serra bất mãn:
"Một thằng nhóc mới vào mà cậu còn do dự gì chứ? Không phải cậu nói rằng cậu yêu tôi, sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi sao? Ha, sát hại đồng đội sẽ bị đưa ra tòa án quân sự? Cứ yên tâm đi. Tôi, Serra Bromfield, là đệ tử của bậc thầy Micka, là kỹ sư trung cấp của Viện Nghiên cứu Đế quốc, là bậc thầy sửa chữa cơ giáp cấp đại sư của Đế quốc, là hậu duệ trực hệ của gia tộc Bromfield. Trên chiến hạm Hình Thiên, để một người biến mất chỉ là chuyện trong tầm tay. Đừng nói tòa án quân sự sẽ không tìm cậu, ngay cả Alston cũng không thể nói một chữ 'không'."
Sắc mặt Alston trầm như nước. Đây không chỉ là sự uy hiếp với anh, mà còn là sự khiêu khích đối với toàn bộ chiến hạm Hình Thiên, thậm chí là toàn bộ Quân đoàn Thập Tự Kim!
Bốn người Derick nhìn nhau. Lời lẽ của Serra thật quá ngông cuồng. Anh ta có biết tiểu binh trước mặt anh ta thực chất là ai không? Đúng là ăn nói xà lơ.
"Ra tay đi! Để tên đó nhận ra cậu ta chỉ là một kẻ vô dụng! Trình độ cơ giáp không bằng tôi, vũ lực không bằng người dưới tay tôi, đúng là đồ ngu xuẩn!"
Serra trợn tròn mắt, tràn đầy mong chờ nhìn Khải Kỳ ra tay.
"Hừ."
Ryan bật cười. Cậu bước ra khỏi đội ngũ, lịch sự gật đầu với Khải Kỳ, nụ cười trên môi đúng mực và nhã nhặn. Trải qua nhiều ngày sinh tồn ngoài trời, tuy hình tượng có chút nhếch nhác nhưng khí chất ung dung điềm tĩnh của cậu lại không hề bị ảnh hưởng.
Còn Serra, gương mặt tái nhợt, má đỏ bừng bất thường, môi khô nứt, mắt đầy tơ máu, quầng thâm mắt rõ rệt, lập tức trở nên kém sắc hơn hẳn.
Nhận thức được điều này, sống lưng Serra cứng đờ. Lòng tự tôn khiến anh ta cố giữ thẳng tấm lưng yếu ớt, cố gắng làm ra vẻ mình cao quý và xuất sắc hơn Ryan.
Anh ta là hậu duệ trực hệ của gia tộc Bromfield, một trong sáu đại gia tộc Đế quốc. Tổ tiên của anh ta từng là một trong chín tướng quân theo chân Đại đế Tần Phong Anderson.
Còn Ryan có gì? Chẳng qua chỉ là con cháu nhà nông chân lấm tay bùn mà thôi.
"Mời."
Ryan hoàn toàn không để ý đến sự kiêu ngạo rỗng tuếch của Serra, hành động chẳng khác gì một đứa trẻ nấp sau lưng cha mẹ để lấy uy thế.
Cậu làm một động tác mời, ý bảo Khải Kỳ tiến ra khỏi khu vực đặt giỏ đồ. Đã đấu thì phải đấu ở một nơi thích hợp, để Serra thấy rõ rằng, nếu cậu muốn, cậu có thể nghiền nát bất kỳ ai bằng sức mạnh của mình.
Ánh mắt Khải Kỳ trầm xuống, nhìn về phía Serra. Đối phương đang vô cùng phấn khích, không ngừng thúc giục hắn ra tay.
"Không, không, không! Đừng giết cậu ta."
Nhìn thấy Khải Kỳ tiến về phía Ryan, Serra đang hưng phấn bỗng ngăn lại.
Đôi mắt anh ta sáng rực, chứa đầy sự thỏa mãn sắp thành hiện thực.
"Đừng giết mà đánh cho tàn phế đi! Đánh gãy cột sống cậu ta! Hủy hoại hệ thần kinh tủy sống của cậu ta! Tôi muốn cậu ta nằm liệt giường cả đời, chỉ có thể nhìn tôi và Alston hạnh phúc bên nhau! Ha ha! Còn cậu thì chẳng có gì! Chẳng có gì cả!"
"Serra!" Đây là lần cảnh cáo thứ ba của Alston, quá tam ba bận, cũng là lần cuối cùng. Anh thất vọng nhắm mắt lại, trở về chiến hạm Hình Thiên, anh sẽ làm việc theo đúng nguyên tắc. Ban đầu, anh chỉ định hủy hợp đồng thuê ngoài giữa Serra và chiến hạm Hình Thiên, nhưng bây giờ anh sẽ đưa Serra ra trước Hội đồng Trọng tài Kỹ sư Cơ giáp. Nếu không phải vì những đóng góp của Serra đối với chiến hạm Hình Thiên và bản thân anh, anh đã trực tiếp giao anh ta cho tòa án quân sự.
Serra gào lên: "Tên lính hôi hám, ngu xuẩn, bẩn thỉu, đừng có dùng cái miệng đó gọi tên tao, mày không xứng!"
Thành viên của nhóm bốn người đứng làm nền, Farentino bực bội lẩm bẩm: "Anh ta lúc nào cũng nghĩ về quân nhân như vậy à?"
Lời lẩm bẩm nhỏ này lại bị Serra nghe thấy, anh ta hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải vì Alston, tôi đếch thèm đến cái chiến hạm Hình Thiên toàn mùi mồ hôi hôi thối này. Toàn là lũ lính thô lỗ, vô học, tẻ nhạt, thấp kém, bẩn thỉu, kinh tởm! Dân chúng đóng thuế nhiều như vậy chỉ để nuôi đám sâu mọt vô dụng bọn bây thôi sao? Chỉ có Alston là ngoại lệ, em ấy hoàn mỹ như một thiên thần!"
"Khốn kiếp!" Harriet không nhịn được mà buông lời chửi rủa. Nếu không có những người lính bọn họ thì ai sẽ bảo vệ quốc gia? Mỗi tấc biên giới của đế quốc đều thấm đẫm máu, nước mắt và mồ hôi của quân nhân!
Ánh mắt Alston nhìn Serra đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhưng Serra hoàn toàn không nhận ra, anh ta vẫn tiếp tục thúc giục Khải Kỳ ra tay.
"Khải Kỳ bị cái quái gì thế, tại sao lại phải nghe lệnh tên điên đó?" Farentino thậm chí không muốn nhắc đến tên Serra nữa, cảm thấy thật ghê tởm.
Jack nói: "Khải Kỳ và Serra đến từ cùng một tinh vực, Khải Kỳ nói đó là duyên phận, hắn muốn theo đuổi Serra." Nhưng một kẻ kiêu ngạo và lạnh lùng như Serra làm sao có thể coi trọng một người bình thường như Khải Kỳ? Anh ta chỉ xem Khải Kỳ như một kẻ hầu có thể sai khiến tùy ý. Jack nghe nói cơ giáp Honet của Khải Kỳ có vấn đề, hắn tìm đến Serra mười lần, may ra mới được đáp lại một lần. Dù vậy, Khải Kỳ vẫn vui mừng như một cậu trai chưa từng yêu bao giờ, hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẫng lên tại chỗ.
"Oh, duyên phận vốn có thể là một sự khởi đầu tươi đẹp. Trong 'Tái ngộ sau chia ly', 'Cầu vồng', 'Vườn táo' của Connor cũng viết như vậy." Farentino nhìn Serra, rồi lại nhìn Khải Kỳ đang im lặng, sau đó lắc đầu, "Cặp này thì bỏ đi, họ không xứng với những câu chuyện tình yêu đầy cao thượng của Connor."
Những tấm phông nền đang trò chuyện, còn các nhân vật chính thì chẳng ai rảnh rỗi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Khải Kỳ cũng để tình yêu chiến thắng lý trí. Hắn ra tay, hy vọng cú tấn công bất ngờ có thể hạ gục Ryan ngay lập tức.
Khóe môi Ryan khẽ nhếch lên, hành động của cậu hoàn toàn không giống với suy nghĩ của mọi người. Cậu cứ đứng im đó, mặc cho nắm đấm của Khải Kỳ sắp giáng xuống.
Alston nhìn chằm chằm vào hai người, những tấm phông nền cũng im bặt, Serra cũng đang theo dõi, đôi mắt đỏ ngầu vì phấn khích càng trở nên đỏ hơn.
Kết quả trận đấu giữa Khải Kỳ và Ryan vừa nằm trong dự đoán vừa nằm ngoài dự đoán. Trong dự đoán là Ryan chắc chắn sẽ thắng, đây là suy nghĩ trong tiềm thức của tất cả mọi người trừ Serra. Ngoài dự đoán là cậu chỉ dùng một chiêu đã hạ gục Khải Kỳ, người này là một trong những cao thủ của đội chiến đấu cơ giáp, chỉ kém Jack một chút mà thôi.
Vậy mà lại bị Ryan hạ gục chỉ với một chiêu!
Derick, Harriet, Farentino và Jack đồng thời thốt lên: "Vãi..."
Alston lộ ra vẻ vui mừng trong mắt, còn Serra vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vẻ phấn khích trong mắt anh ta đột ngột biến mất, anh ta chết lặng, hoàn toàn không ngờ rằng Khải Kỳ sẽ thua, lại còn thua nhanh như vậy. "Không thể nào?! Ryan chỉ là kẻ đến từ hậu cần, cậu ta chỉ là lính mới của bộ phận sửa chữa cơ giáp. Khải Kỳ, cái đồ hèn nhát, cái đồ vô dụng, đứng dậy đánh tiếp đi!"
Trong tiếng gào thét của Serra, Khải Kỳ ôm bụng quỳ gục xuống đất đau đớn, bên cạnh hắn là Ryan lành lặn, bình tĩnh, ung dung.
Thời gian quay ngược lại hai phút.
Khải Kỳ lao về phía Ryan, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ryan, đầu óc hoạt động với tốc độ cao. Nhiều năm kinh nghiệm trong quân ngũ đã cho hắn biết phải ra tay thế nào để nhanh chóng chế ngự đối phương, đánh vào đâu sẽ đau hơn, đánh vào đâu có thể giết chết đối phương chỉ bằng một chiêu. Trong lòng hắn vẫn còn do dự, giằng xé giữa việc giết chết và đánh trọng thương.
Trong khi do dự, sự bình tĩnh của Ryan lại khiến hắn cảm thấy u ám và sợ hãi.
Tại sao Ryan vẫn chưa động đậy? Tại sao cậu ta vẫn có thể cười? Cậu ta không biết là mình sắp lao đến rồi sao? Cậu ta không biết sợ, hay là tự biết mình không địch lại nên chọn cách từ bỏ?
Sự thật chứng minh, trong lúc giao đấu giữa các cao thủ thì không thể có quá nhiều lo lắng và suy nghĩ.
Khải Kỳ hoàn toàn không cần phải do dự, ngay khi hắn đến gần, Ryan đã bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp, từng khối cơ bắp trong cơ thể đều được huy động trong tích tắc. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó, động tác nhanh như chớp đó trong mắt Khải Kỳ trở thành từng khung hình quay chậm - Ryan dang hai chân tạo thành thế tấn, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, cánh tay phải kéo về phía sau, đột nhiên tung ra cú đấm, đánh mạnh vào vùng bụng mềm mại của hắn.
Hóa ra, một cú tấn công mạnh mẽ không cần phải cân nhắc vị trí tấn công vẫn có thể giáng cho đối phương một đòn chí mạng. Khải Kỳ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đột nhiên co rúm lại rồi nhanh chóng bật ra, mọi thứ trong cơ thể đảo lộn. Hắn há miệng, máu tươi nhỏ giọt xuống. Hai đầu gối Khải Kỳ không thể kiểm soát được mà khuỵu xuống, quỳ gục xuống đất.
Thật là một khả năng tự chủ và bùng nổ sức mạnh đáng kinh ngạc, chẳng trách những tấm phông nền đang theo dõi đồng thời phát ra tiếng "vãi" khó tin.
Ryan từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh Khải Kỳ, vỗ tay phải lên vai đối phương. Cơ thể Khải Kỳ phản ứng theo bản năng, sợ hãi đến mức nằm rạp xuống đất.
Ryan: "..." Thật sự không cần phải như vậy.
"Là một chiến binh thực thụ thì nên chiến đấu vì chính nghĩa trong tim." Ryan nói: "Hành động theo lệnh của Serra, đó là chính nghĩa trong lòng anh sao?"
Khải Kỳ nằm rạp trên đất phát ra tiếng rên rỉ, nhưng hắn yêu Serra! Trên hành tinh nghèo nàn của họ (nằm trong phạm vi ảnh hưởng của gia tộc Bromfield), Serra xuất sắc là anh hùng của họ. Hắn chưa bao giờ nói ra, từ thời niên thiếu ngây ngô, hắn đã yêu Serra, khi gặp người thật thì tình yêu mãnh liệt đó mới có lối thoát.
Ryan lắc đầu, đứng dậy đi về phía Serra. Serra theo bản năng muốn lùi lại, nhưng lòng tự trọng mãnh liệt khiến anh ta không thể chạy trốn. Ryan vững vàng bước đến bên cạnh Serra, ánh mắt vẫn ôn hòa như mọi khi, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười, trong mắt Serra đó là sự khoe khoang và khiêu khích của kẻ chiến thắng.
"Cậu tưởng mình thắng Khải Kỳ, giỏi võ là ghê gớm lắm sao?" Serra cố gắng tỏ ra bình tĩnh, anh ta cười lạnh nói: "Chuyện này chỉ chứng minh cậu là một kẻ chỉ có võ lực mà không có đầu óc, mãi mãi không xứng với Alston. Vì Alston, cậu nên buông tay, trả lại tự do cho em ấy, em ấy nên ở bên cạnh người xuất sắc, người đó không chỉ là bạn đồng hành trong sự nghiệp của em ấy, mà còn có thể giúp em ấy đạt đến đỉnh cao của cuộc đời."
"Ví dụ như anh?" Ryan nghiêng đầu, cười khẩy nhìn Serra.
Serra vuốt lại tóc mai, vịn vào vách đá đứng dậy bằng đôi chân run rẩy, anh ta ngẩng cằm lên, vẫn kiêu ngạo như mọi khi: "Đúng, chính là tôi, chỉ có thể là tôi!"
Ryan cảm thấy buồn cười, "Dựa vào cái gì?" Ai cho anh ta sự tự tin lớn đến vậy?
"Về trình độ sửa chữa và chế tạo cơ giáp, tôi vượt xa cậu." Serra có vốn liếng để tự tin, con đường học vấn của anh ta là con đường bất bại của người đứng đầu, với thành tích đứng đầu toàn đế quốc, anh ta đã thi đỗ vào Đại học Quân sự Đế quốc, trở thành sinh viên của ngành học cốt lõi là chế tạo và sửa chữa cơ giáp, thành tích nhập học của anh ta cho đến nay vẫn chưa có ai phá vỡ. Trước 35 tuổi đã trở thành kỹ sư sửa chữa cơ giáp cấp ba, lẽ ra phải có yêu cầu về thời gian làm việc 6 năm mới được thi cấp bốn, nhưng nhờ có bậc thầy Micka cho phép anh ta thi vượt cấp nên năm 39 tuổi đã trở thành bậc thầy... Tất cả những điều này, nếu anh ta không xuất sắc thì ai xuất sắc.
Ryan cười khẽ, "Anh quả thực rất xuất sắc, nhưng tự cao tự đại cũng phải có giới hạn, không thể tự phụ."
"Cậu muốn làm gì?" Giọng Serra hơi biến sắc.
Ryan nói: "Dạy anh làm người."
Chàng trai ôn hòa trong mắt Serra bỗng trở thành ác quỷ, một ác quỷ có thể bóp cổ anh ta chỉ bằng một tay. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy cổ anh ta, rõ ràng chỉ đặt nhẹ nhàng lên đó, vậy mà lại khiến anh ta cảm thấy khó thở.
Ryan nói: "Nhớ kỹ bàn tay này, là tay của Ryan tôi."
Cậu đột nhiên tiến sát lại gần Serra, ghé vào tai anh ta nói nhỏ điều gì đó, mắt Serra càng lúc càng mở to, môi khẽ run rẩy, cả người hơi run lên.
Bốn người làm nền do dự nhìn về phía tướng quân Alston, tướng quân ơi, ngài có phản ứng gì đi chứ, càng im lặng thì càng bùng nổ dữ dội, Ryan, cậu tiêu đời rồi.
"Không, không thể nào." Serra run giọng nói, "Đây là kỹ thuật cốt lõi, sao cậu lại biết được?"
Ryan nói về ý tưởng cốt lõi của trung khu thần kinh cơ giáp, anh ta cũng chỉ mới nhìn thấy một chút trong ghi chép của giáo viên, nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi đã cảm thấy kỹ thuật cốt lõi rộng lớn như biển cả, thần bí khó lường như vũ trụ. Từ khi ý tưởng về cơ giáp được đề xuất và chiếc cơ giáp đầu tiên ra đời, hơn bảy trăm năm qua, kỹ thuật cốt lõi của cơ giáp vẫn được sử dụng cho đến nay, chưa từng thay đổi. Bậc thầy Micka vẫn luôn muốn tạo ra bước đột phá, không tiếc phá vỡ cấu trúc máy móc để đề xuất ý tưởng về cơ giáp sinh học, nhưng ông chỉ thành công một chút, vẫn chưa vượt qua được ý tưởng của Hoàng đế Anderson. Serra nghe giáo viên nói rằng, theo một nghĩa nào đó, bậc thầy Mcka vẫn thất bại, bậc thầy đã không vượt qua được kỹ thuật của người đi trước.
Ryan đã buông tay khỏi cổ họng Serra, cậu lùi lại một bước, cười nói: "Không có gì là không thể, anh tưởng rằng mình có thể vượt qua tôi về cơ giáp sao? Không, anh sai rồi." Cậu đã vô tình nhìn thấy ý tưởng cốt lõi của trung khu thần kinh, chuyện này đã khơi dậy nguồn cảm hứng, lấy đó làm ước mơ để không ngừng nỗ lực.
Serra mấp máy môi, anh ta phản bác: "Không, không thể nào, sao cậu lại biết được, cậu đang nói dối." Ryan chỉ mới đề cập đến một chút, nhưng Serra kết hợp với những gì mình biết thì hiểu rằng, Ryan nói đúng.
Ryan nhún vai thờ ơ, "Anh cứ đi hỏi thầy của anh đi."
"Không thể nào, không thể nào, cậu chỉ là một tên ngốc, cậu không xứng với Alston." Serra không muốn thừa nhận thất bại của mình, nội tâm anh ta dậy sóng, lĩnh vực mà anh ta tự tin nhất đã sụp đổ.
"Suỵt." Ryan đặt một ngón tay lên môi, cậu cười khẽ nói: "Lớn rồi, lý trí chút đi."
Ryan chính là một người nhỏ nhen như vậy đấy, Serra nói rằng mình rất xuất sắc về cơ giáp, chỉ có bản thân xuất sắc mới xứng với Alston, nhưng không phải vậy, trên xuất sắc còn có xuất sắc nhất, mà người chiếm vị trí "nhất" đó chính là Ryan Smith, người đứng bên cạnh Alston cũng chỉ có thể là cậu. Cậu muốn nghiền nát Serra về lĩnh vực chế tạo và sửa chữa cơ giáp mà Serra tự hào nhất, cho cậu một chút thời gian để thi lấy chứng chỉ, cậu sẽ không thua kém Serra... Không, cậu sẽ mạnh hơn Serra, đi xa hơn Serra.
Cậu vốn định tiếp tục đả kích Serra, triệt để hủy hoại tình cảm của anh ta dành cho Alston. Nhưng nghĩ lại, Ryan lại không cam tâm, cậu không muốn Serra nhìn thấy người mình yêu, càng không muốn nói cho Serra biết người mà anh ta luôn miệng muốn gặp đang ở ngay trước mắt.
Ryan muốn giấu Alston trong một căn phòng đầy nắng xinh đẹp, làm đủ thứ món ngon cho anh, một đĩa dâu tây kem tươi tươi, một giỏ bánh ngọt đủ loại - bánh mochi dâu tây, sữa chua dâu tây, bánh mousse dâu tây, kẹo nougat dâu tây, trà sữa kem dâu tây, mứt dâu tây, tất cả mọi thứ về dâu tây...
Alston ôm bó hoa hồng ánh trăng bước tới, đứng cạnh Ryan đang sôi sục với công thức nấu ăn dâu tây trong đầu, sánh vai cùng cậu. Alston nhét bó hoa hồng vào lòng Ryan, rồi tháo mặt nạ xuống bằng đôi tay trống trơn dưới ánh mắt nghi ngờ của Serra, nụ cười xã giao vừa đủ và phù hợp với kỳ vọng của xã hội trên khuôn mặt anh đã biến mất, để lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách, đây mới là biểu cảm mà anh muốn duy trì nhất.
Serra kinh hãi hét lên: "Không, không, không thể nào, không không không..."
"Serra, anh đã vi phạm quy tắc thi đấu, vi phạm điều lệ quân sự." Alston nói: "Tàu Hình Thiên sẽ không giữ anh lại nữa."
Serra như bị sét đánh, lập tức cầu xin: "Alston đừng như vậy, tôi đi rồi, ai sẽ sửa chữa Zero cho em. Tôi là kỹ sư sửa chữa cơ giáp giỏi nhất, không ai hiểu Zero hơn tôi. Đừng đuổi tôi đi, em giữ tôi lại được không, em là ánh sáng của đời tôi, không có em , cuộc sống của tôi thật tẻ nhạt, không ai nói chuyện với tôi dịu dàng như em, không có em tôi biết làm sao."
Alston lắc đầu, thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, "Serra, chúng ta đã từng nói chuyện rồi, lúc đó tôi đã nói, anh yêu chỉ là vẻ bề ngoài của tôi, chưa bao giờ là con người thật của tôi."
"Ai nói không phải!" Serra phản bác kịch liệt, "Sự mạnh mẽ của em, sự hoàn hảo của em, vẻ ngoài xuất sắc của em, sự bình tĩnh của em, sự bất khả chiến bại của em, tất cả những điều đó đều là em, tôi đều yêu!"
"Những điều đó chỉ là những gì anh nhìn thấy, là những gì tôi muốn thể hiện ra." Alston là một người mạnh mẽ, nhưng anh cũng có mặt yếu đuối, chính Ryan đã nâng đỡ bầu trời yếu đuối, u ám của anh.
"Không, không thể nào, không thể nào." Serra không thừa nhận, anh ta tuyệt đối không thừa nhận rằng người mình yêu có khuyết điểm.
Ryan kéo Alston lại, không cho anh nói thêm nữa, "Đừng phí lời với anh ta nữa, chúng ta đi thôi." Cậu vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Alston, mặc dù Alston đã nhiều lần nhấn mạnh rằng độc tố trùng mẫu còn sót lại trong cơ thể anh chỉ còn 20% không đáng kể, nhưng Ryan vẫn không yên tâm, có thể để Alston nghỉ ngơi, giảm bớt tiêu hao thể lực thì tuyệt đối sẽ không để anh vận động thêm một chút nào.
Alston nhìn Ryan, ý cười dâng lên trong mắt xua tan đi vẻ lạnh lùng, anh gật đầu, "Ừm."
Serra nhìn Ryan và Alston quay lưng rời đi, anh ta hoang mang, bối rối, cảm thấy như hơi thở cũng theo nụ cười trong mắt Alston mà biến mất.
Anh ta loạng choạng bước về phía trước, giơ tay muốn nắm lấy giấc mơ của mình, nhưng lại phát hiện ra nó xa vời đến nhường nào. Rõ ràng trước đây, rõ ràng trước đây anh ta cảm thấy chỉ cần vẫy tay là có thể có được.
Những người hoàn hảo không phải là nên ở bên nhau sao...
Anh ta cảm thấy bước chân lơ lửng, cả người bắt đầu rơi xuống. Chợt cổ tay mình bị nắm lấy, anh ta nghe thấy tiếng hét lo lắng của Khải Kỳ, tỉnh táo lại thì phát hiện ra mình đang treo lơ lửng trong khe nứt vực sâu, dưới chân là vực thẳm thăm thẳm.
Serra hoảng loạn, anh ta gào khóc bất lực, kêu gào thảm thiết cầu xin Khải Kỳ kéo mình lên. Anh ta liều mạng giãy giụa, muốn dùng cả hai tay bám vào cánh tay Khải Kỳ, men theo đó mà trèo lên mặt đất. Cái cuộc thi đối kháng chết tiệt này, cái tàu Hình Thiên chết tiệt, cái Quân đoàn Thập Tự Kim chết tiệt, cái tên Ryan chết tiệt, đã phá hỏng cuộc sống của anh ta.
"Cứu tôi." Serra gào khóc thảm thiết.
Khải Kỳ một tay bám chặt vào mép vực, một tay kéo Serra đang không ngừng giãy giụa, "Serra đừng cử động, tôi sẽ ném anh lên, đừng cử động, khụ khụ." Hắn bị thương đáng lẽ nên nằm nghỉ ngơi cho tốt, nhưng nhìn thấy Serra rơi xuống khe nứt vực sâu, không chút do dự đã lao ra, may mà hắn đã túm được Serra.
Serra gào khóc: "Nhanh lên, nhanh lên coi, đồ vô dụng, sao cậu lại vô dụng vậy."
Khải Kỳ cười khổ một tiếng, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, cố sức từ từ kéo Serra lên để làm giảm xóc. Cơ mặt Khải Kỳ nhăn nhó, gân xanh nổi lên, những ngón tay bám vào mép vực vì dùng sức mà trắng bệch, gần như muốn cắm vào đá.
"A!" Hắn bộc phát sức mạnh, ném Serra ra ngoài, ném lên trên đầu mình. Khải Kỳ mỉm cười mãn nguyện, hắn dịu dàng nói: "Serra đừng sợ, dẫm lên đầu tôi là có thể lên được rồi."
Serra hoảng hốt la hét: "Sao cậu lại vô dụng đến vậy, sao không ném tôi lên thẳng luôn!"
Harriet chạy tới kéo anh ta lên, bực bội trợn mắt: "Đó là vì anh ấy đã kiệt sức rồi. Serra, anh đúng là một thằng chó chỉ giỏi gây thêm rắc rối, anh không biết cử động lung tung sẽ gây áp lực lớn cho người cứu mình sao?"
"Cô!" Serra tức giận, từ bao giờ mà lính quèn cũng dám nói chuyện với anh ta như vậy!
Harriet tặc lưỡi một cái, đều là do được nuông chiều quá đấy.
Serra dẫm lên đầu Khải Kỳ trèo lên, trong lúc hoảng loạn, anh ta còn dẫm cả lên ngón tay của Khải Kỳ. Bốn ngón tay đã phải chịu đựng quá nhiều sức nặng không thể chịu đựng thêm được nữa, đành buông ra. Khải Kỳ bình tĩnh nhắm mắt lại, hắn biết mình chắc chắn phải chết, thôi vậy, hắn từ bỏ giãy giụa. Cú rơi đột ngột dừng lại, hắn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Ryan, hắn đã được Ryan kéo lên.
Những chuyện sau đó diễn ra nhanh như chớp, Serra liên tiếp bị kinh hãi, sau khi được kéo lên thì sốt cao càng nặng, bắt đầu nói nhảm, hình ảnh thảm hại của anh ta khác xa với hình tượng bậc thầy mà anh ta cố gắng duy trì. Khải Kỳ bị Ryan hạ gục chỉ bằng một chiêu, vốn đã bị thương lại còn lao ra cứu Serra, sắc mặt bắt đầu vàng vọt như sắp cạn dầu, hai người này cần phải được điều trị càng sớm càng tốt. Alston lập tức gọi cứu hộ thông qua vệ tinh, trong vòng mười lăm phút thì cứu hộ đã đến. Xảy ra tình huống này, Alston cũng phải rời đi.
Mặc dù Ryan không nỡ để Alston rời đi, nhưng càng không nỡ để Alston theo mình chịu khổ, cậu bước tới đưa bó hoa hồng ánh trăng cho Alston, nhân lúc che chắn bằng hoa đã nhanh chóng hôn lên mặt Alston. Chàng trai vốn nhút nhát này tai lập tức đỏ ửng một cách mất tự nhiên, "Anh về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em sẽ về."
Alston không ngờ rằng lại còn có một nụ hôn tạm biệt, tim lập tức đập loạn xạ vì bối rối, anh nhớ lại cảnh cha mẹ hôn tạm biệt nhau, nhưng giữa chốn đông người, dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, thực sự không thể hôn đáp trả lại một cách thân mật như mẹ, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ ôm bó hoa hồng.
"Tướng quân, xuất phát thôi." Người của đội cứu hộ gọi.
Alston bình tĩnh nói: "Được, xuất phát thôi." Anh nhìn Ryan thật sâu, nụ hôn này về nhà rồi đáp trả vậy.
Nhìn Alston theo đội cứu hộ rời đi, cho đến khi mọi người biến mất trên không trung, Ryan vẫn còn ngẩn ngơ hồi lâu.
Farentino huých vai Ryan một cái, phấn khích nói: "Kích thích quá, anh với tướng quân hóa ra là vợ chồng, a a a a, đây là cặp đôi thần tiên gì thế này. Một người là thượng tướng trẻ tuổi nhất đế quốc, tướng quân thống lĩnh hàng triệu quân; một người là lính quèn từ nhà bếp leo lên, đi đâu cũng bị người ta khinh thường. A a a a, Connor nên viết một cuốn tiểu thuyết như thế này, tôi đã nghĩ ra tên rồi, cứ gọi là "Chồng tôi được nhà nước phân phối" đi."
Ryan: "..."
Ryan: "Anh họ tôi chắc không muốn dùng người thân làm nguyên mẫu để viết tiểu thuyết đâu, nếu anh ấy làm vậy, tôi sẽ đăng video anh ấy ngoáy mũi lên mạng."
Farentino: "!!!" Cậu ta vừa nghe thấy gì thế, nói lại một lần nữa đi! Cậu ta run rẩy như người mắc bệnh Parkinson, loại bệnh này cho đến thời đại tinh tế vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, "Anh họ của anh là ai?!!"
"Connor Smith." Ryan đã tìm thấy niềm vui trên người Farentino, "Dì Peggy là chị gái của mẹ tôi." Hai chị em đồng thời kết hôn với người đàn ông họ Smith, chỉ là chú Smith không tốt như ba Smith, sau khi ly hôn, dì đã đưa anh họ và em gái đến sống cùng gia đình cậu.
Farentino ôm ngực lảo đảo lùi lại hai bước, ngơ ngác nhìn trời, ngơ ngác nhìn đất, rồi lại ngơ ngác nhìn Ryan, đột nhiên cậu ta hét lên, âm lượng đủ để dọa lũ thằn lằn hoa hồng trong vòng một km chạy mất, "A a a a!"
Mọi người: "..."
Farentino: "A a a a a a!!!"
Derick, Harriet và Jack trừng mắt nhìn Ryan, Ryan ngượng ngùng sờ mũi, "Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên nói sau khi về."
Farentino: "A a a a a a!!!"
Ngoài việc la hét ra cậu ta chẳng biết làm gì khác, lạy Chúa trên cao, cảm ơn Ngài, đã để cậu ta quyết định đi đánh lén Ryan, nhờ vậy mới có thể gặp được em trai của bảo bối Connor, cậu ta phải đi sờ sờ Ryan... Bàn tay này, Connor đã chạm vào; cái đầu này, Connor đã chạm vào; bờ vai này, Connor đã chạm vào... Hu hu hu, cậu ta cảm nhận được Connor từ trên người Ryan, cậu ta hạnh phúc muốn chết.
Ryan tự làm tự chịu, cậu tự rước lấy một cái đuôi to đùng cứ cười ngớ ngẩn, mặc dù cái đuôi này khi nghiêm túc thì rất lợi hại, còn tặng hết "hoa hồng" tìm được cho mình, nhưng Ryan không vui.
Cậu không vui, liền ấn Farentino xuống đất, định cho đầu cậu ta ma sát với mặt đất một chút để bình tĩnh lại.
Farentino cười nói: "Ryan, lúc đánh nhau với anh trai, cậu có phải cũng đè Connor xuống như vậy đúng không? Chắc chắn là vậy rồi, hehe, tôi và Connor trải qua cùng một việc, tôi hạnh phúc muốn chết~~~"
Ba dấu ngã run rẩy kia khiến Ryan nổi da gà, cậu quyết đoán buông Farentino ra, "Cậu bớt bớt lại, nếu cậu bình tĩnh lại, sau khi chuyến tuần tra kết thúc tôi có thể dẫn cậu đi gặp anh họ." Không chịu nổi nữa rồi, cậu quyết định bán đứng anh họ.
Farentino nằm trên mặt đất, hai tay ôm mặt, phát ra tiếng cười kỳ quái đầy xấu hổ, "Hê hê hê, hê hê hê, hê hê hê..."
Đứng bên cạnh, Harriet không nhịn được mà chân tay ngứa ngáy, chỉ muốn đạp cho Farentino một phát bay lên trời thành ngôi sao.
May thay, ngày thứ bảy của cuộc thi đối kháng cũng đã đến.
7 giờ sáng theo giờ B612, Ryan và Derick cùng mọi người bàn bạc xem có nên hoàn thành nhiệm vụ trước 10 tiếng, bỏ hàng vào giỏ hay không. Thằn lằn hoa hồng trong vòng 6 km về phía đông và phía tây đã bị bọn họ bắt sạch sẽ, trong thời gian ngắn sẽ không "refresh" nữa. Theo lời của các đồng đội kỳ cựu, số đồ trong túi của họ chắc chắn có thể vượt qua bài kiểm tra, không cần phải tốn thời gian ở đây nữa.
"Dù sao cũng thắng rồi, chúng ta về thôi." Harriet đã chán ghét đến mức không buồn đưa tay lên lau trán nữa, chỗ đây quả thực là mỏ dầu với sa mạc, nhìn đồng đội là biết. "Về rồi sẽ có nước tắm nóng, có cơm canh nóng hổi, có chăn ấm nệm êm, nhiệt độ trong phòng ổn định..."
"Về!" Bốn người còn lại đồng thanh nói.
Tiếng hô lớn như vậy đã dọa chết khiếp một đội nhỏ vất vả lắm mới đến được trung tâm. Vốn tưởng rằng đã "hy sinh" một người để đến đây trước thì chắc chắn sẽ đứng đầu, nào ngờ lại phát hiện ra có người đến trước rồi thì đã đủ khổ sở rồi. Lại còn phát hiện ra những người canh giữ ở trung tâm là đội Ryan đã gây sóng gió trong cuộc thi đối kháng, lòng họ càng thêm khổ sở, đội trưởng của đội chỉ có bốn người lập tức mặt mày ủ rũ, cứ như vừa nuốt phải hoàng liên sống.
Mấy người nhìn nhau với vẻ mặt gần như tương tự, cảnh giác cao độ, làm ra vẻ giãy dụa cuối cùng, trên tàu Hình Thiên tuyệt đối không có kẻ hèn nhát nào chịu thua mà không đánh!
Ryan mỉm cười với họ, cả đội bốn người đồng loạt lùi lại một bước, sợ rằng "máy ủi" này sẽ nổi hứng xông tới bất ngờ. Ryan trong lòng họ không còn là danh từ gầy yếu nhỏ bé kia nữa, sau khi cập nhật kho từ điển trong lòng, Ryan đã được gắn mác "máy ủi", "ác ma", "quỷ dữ", "miệng cười mặt hổ", "kẻ phương Đông bí ẩn đáng sợ kia"... Bây giờ ai mà dám nói Ryan gầy yếu nhỏ bé đẩy một cái là ngã, bọn họ sẽ đập nát đầu kẻ đó.
"Bọn họ căng thẳng quá nhỉ." Farentino chọc chọc vào cánh tay Harriet nói chuyện với cô.
Harriet ngáp một cái nói: "Nếu tôi đứng ở phía đối diện với Ryan, tôi cũng sẽ rất căng thẳng."
Farentino nghĩ đến sức mạnh khủng khiếp của Ryan, gật đầu lia lịa, "Đúng vậy." Ryan vậy mà chỉ dựa vào luyện tập cá nhân đã đạt được sức mạnh đơn lẻ đáng sợ như vậy, cậu nên làm một bộ giáo trình huấn luyện đăng lên mạng bán, chắc chắn doanh số sẽ vượt quá trăm triệu trong nháy mắt.
Bọn họ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ balo vào giỏ thì nhóm bốn người ở đằng xa đang cẩn thận quan sát bọn họ.
"Đội trưởng, họ đang làm gì vậy? Sao không xông tới?"
"Đúng đấy, cơ bắp của tôi căng cứng hết cả rồi, cánh tay cũng mỏi nhừ rồi."
"Không phải nói là họ sẽ không bỏ qua bất kỳ một huy hiệu nào sao? Chúng ta có rất nhiều huy hiệu mà."
"Im miệng!" Đội trưởng gầm nhẹ một tiếng, "Họ đang nộp nhiệm vụ."
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến sinh tử: "..." Này, quay lại đi, bọn tôi tạo dáng mỏi lắm rồi.
Ryan là người đầu tiên ném ba lô vào giỏ, Derick và Jack theo sát phía sau, chậm nhất là Farentino và Harriet. Vừa bỏ ba lô vào giỏ, từ độ cao hơn hai trăm mét liền thả xuống một cái giỏ kim loại, không cần phải leo lên nữa, bộ chỉ huy đã chu đáo chuẩn bị sẵn "thang máy" cho bọn họ, tuy hơi đơn sơ một chút, không có bảo đảm an toàn lắm, nhưng chắc chắn là tiết kiệm thời gian và công sức.
Luồng không khí trong khe núi Vịnh Ánh Trăng hỗn loạn, không thể bay được, thì có thể lắp "thang máy" mà.
Năm người ngồi vào thang máy đơn giản, Ryan mỉm cười nhìn lên dải trời trên Vịnh Ánh Trăng, sắp được về rồi. Cái đuôi to tướng Farentino ở bên cạnh cậu, mỉm cười với nhóm bốn người đang đứng gần giỏ, "Hay là mấy người cũng bỏ ba lô vào luôn đi, chín người cùng đi một chuyến luôn."
Nhóm bốn người ôm ba lô, buồn bã phát hiện ra sức uy hiếp của năm người Ryan quá mạnh, đối phương đã rút khỏi cuộc thi rồi mà vẫn không thể khiến họ yên tâm. Đội trưởng của nhóm bốn người lắc đầu: "Cảm ơn, chúng tôi đợi lát nữa, hẹn gặp lại trên tàu Hình Thiên."
"Tạm biệt!" Farentino vẫy tay chào.
Nhóm bốn người ngẩng đầu nhìn thang máy đơn giản bay lên, một lúc lâu sau, một người trong số họ nói: "Ryan cũng vẫy tay chào chúng ta, cậu ta trông không giống với lời đồn, rất ôn hòa."
"Cười lên trông rất đẹp trai, không hề đáng sợ chút nào."
Đội trưởng lặng lẽ nói: "Nhưng cậu ta là một cao thủ."
Mọi người gật đầu, cao thủ có nụ cười ôn hòa thì vẫn là cao thủ.
Xuống đến mặt đất là nhìn thấy sa mạc ở vùng chuyển tiếp, gió lạnh buốt từ Đồng Cỏ Băng Giá mang theo cát bụi ập đến, nhiệt tình chào đón bọn họ. Không ở lại đây lâu, máy bay cứu hộ chở bọn họ đến trung tâm chỉ huy, tập hợp đủ gần hai trăm người thì khinh khí cầu cất cánh, bay từ Bắc bán cầu đến Nam bán cầu, trở về tàu Hình Thiên.
Nhìn thân hình thép khổng lồ của tàu Hình Thiên, những người lính mặt mũi lấm lem, người bị thương trên khinh khí cầu không hề nhảy cẫng lên vì phấn khích, họ rất vui mừng, nhưng đến sức lực để vui mừng cũng không còn. Khi chiến đấu với trùng tộc còn có cơ hội thở dốc, còn ở Đồng Cỏ Băng Giá và Vịnh Ánh Trăng, họ phải chịu đựng thử thách từng giây từng phút.
Mệt mỏi lên tàu Hình Thiên, ngồi vào thang máy rồi gật đầu chào tạm biệt nhau, trở về ký túc xá của mình, tắm rửa qua loa cho sạch bụi đất rồi nằm vật ra giường, thật thoải mái.
Còn tắm nước nóng, ăn cơm nóng hổi, cứ để khi tỉnh dậy rồi tính.
...
Trong phòng thẩm vấn của tàu Hình Thiên, những bức tường màu xám bạc chẳng khác gì những nơi khác, vì thiếu đi sự tô điểm của cây cối mà trở nên cứng nhắc lạ thường. Serra đã được điều trị, cơ bản đã khôi phục sức khỏe, nhưng tinh thần thì không, nhìn chàng trai đối diện, cả người tê dại.
Bảy ngày trôi qua, cuộc thi đối kháng đã kết thúc, Ryan chắc hẳn đã được khen thưởng rồi.
Thật nực cười, anh ta bị lòng đố kỵ che mờ mắt, tạo cơ hội cho Ryan nổi tiếng. Serra điều chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn hơn trên ghế, anh ta nghĩ nếu cho anh ta thêm một cơ hội nữa, anh ta sẽ không hối hận khi vào Đồng Cỏ Băng Giá tham gia cuộc thi, nếu có lần sau, anh ta sẽ hoàn thiện kế hoạch của mình, sẽ bóp chết Ryan trước khi cậu nổi tiếng.
Ryan...
Serra đột nhiên rùng mình một cái, anh ta cảm thấy khó thở, bàn tay đó như thể lại xuất hiện.
Anh ta nhìn chàng trai trước mặt đang vô cảm nói về cách xử lý mình, Serra đột nhiên cười, "Tôi không chấp nhận bất cứ điều gì em nói, phá rối trật tự thi đấu, vi phạm điều lệ quân sự, cố ý giết người bất thành, xúi giục người khác giết người, kích động gây rối tập thể... Chậc, sao em không nói tôi phản quốc luôn đi! Hừ, đừng hòng võ đoán kết tội tôi. Alston, tôi không phải là lính dưới quyền em, không chịu sự quản lý của em, sau khi chuyến tuần tra kết thúc, tôi sẽ cho luật sư đến nói chuyện với em, trước đó tôi có quyền giữ im lặng."
Alston bình tĩnh nhìn anh ta, "Những việc anh đã làm đều có chứng cứ rõ ràng, luật sư đến cũng không thể chối cãi, tôi sẽ gửi tất cả bằng chứng đến cơ quan trọng tài, tòa án trọng tài sẽ phán xét anh có tội hay không. Serra, sáu năm qua chúng ta hợp tác rất vui vẻ, gạt bỏ tình cảm cá nhân, anh và tôi là đồng nghiệp tốt, có rất nhiều chủ đề chung trong công việc. Nhưng những đánh giá của anh về tàu Hình Thiên, về quân nhân khiến tôi cảm thấy ghê tởm, sáu năm ở trên tàu Hình Thiên khiến anh chán ghét đến vậy sao?"
Là kỹ sư sửa chữa trưởng của bộ phận sửa chữa cơ giáp, Serra nhận được sự tôn trọng trên tàu Hình Thiên không kém gì ở Viện nghiên cứu Đế quốc, thậm chí còn nhiều hơn. Quân đội là nơi tôn trọng kẻ mạnh, chỉ cần có năng lực là có thể nhận được sự ngưỡng mộ và kính trọng của vô số người, Serra rất hưởng thụ sự sùng bái của các quân nhân, nhưng trong thâm tâm anh ta lại khinh thường đám người thô lỗ này.
Serra lảng tránh ánh mắt, nhìn bức tường lạnh lẽo phía sau Alston, "Alston, tôi đến tàu Hình Thiên là vì em, trái tim chân thành của tôi dành cho em dù bị em liên tục đả kích nhưng vẫn không thay đổi, vậy mà em lại kết hôn! Em! Kết! Hôn! Rồi! Em đã phản bội lời hứa của chúng ta, em đã nói rằng tôi sẽ là kỹ sư sửa chữa riêng của em, thế mà em, em lại lén tôi kết hôn, còn cưới cái tên, cái tên..."
Cái tên ti tiện, dám dùng tay chạm vào cổ anh ta!
"Serra, tôi luôn giữ lời hứa, anh vẫn luôn là kỹ sư sửa chữa riêng của tôi, nếu không có chuyện cuộc thi đối kháng, sau này anh vẫn sẽ là. Chúng ta là bạn đồng hành tốt trong công việc, chỉ vậy thôi." Alston đứng dậy, nhìn xuống Serra, bắt gặp ánh mắt lảng tránh của đối phương, "Ryan rất xuất sắc, anh đã thực sự cảm nhận được rồi đấy, tự lừa dối bản thân cũng vô ích."
Đôi mắt màu xanh lục của Serra trong giây lát mất đi tiêu cự, rồi nhanh chóng trở lại vẻ kiêu ngạo, nhưng bàn tay anh ta để dưới mặt bàn lại run rẩy một cách bất an, như thể muốn đưa lên đẩy bàn tay đang nắm lấy cổ mình ra.
Cuộc thi đối kháng đã kết thúc, Ryan căn bản không gây ra bất kỳ tổn thương nào về thể xác cho Serra, nhưng ảnh hưởng về tinh thần lại kéo dài rất lâu.
Serra buộc mình phải bình tĩnh, anh ta thấy Alston quay người định đi, sự bực bội và tức giận dồn nén trong lòng bùng phát hoàn toàn, anh ta chộp lấy chiếc cốc trên bàn ném về phía bóng lưng Alston, Alston nghiêng người né tránh.
Serra chống tay lên bàn đứng dậy, gân cổ nói lớn: "Rõ ràng em đã xuất hiện, tại sao không bỏ mũ, tháo khẩu trang ra cho tôi nhìn thấy, em muốn xem tôi làm trò cười à? Ha ha, bây giờ em hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi chứ!!!"
"Nhưng anh thậm chí còn không nhận ra giọng nói của tôi." Alston không quay đầu lại nói: "Ryan đã nhận ra tôi ngay lập tức, trong đêm đỏ rực ở Đồng Cỏ Băng Giá."
Khuôn mặt Serra méo mó, những ngón tay chống lên mặt bàn cuộn chặt lại. Con quỷ trong lòng khiến anh ta không nhịn được mà cười, anh ta cười khẩy nói: "Tôi đã lắp một thứ nhỏ vào trung khu thần kinh của Zero, chỉ có tôi mới có thể sửa chữa, chỉ có tôi mới có thể tháo nó ra, bây giờ em cầu xin tôi còn kịp đấy! Cái tên Ryan kia không phải biết về trung khu thần kinh sao? Ha, em có thể để cậu ta làm, ha ha ha ha ha..."
Trong tiếng cười điên cuồng của Serra, Alston bước ra ngoài với tốc độ không đổi.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, thấy tướng quân đi ra, phó quan liền tiến lên đón. Anh ta đã ngồi trong phòng giám sát bên cạnh, càng nghe Serra nói nhiều thì trong lòng càng hoảng sợ, biết được rất nhiều bí mật... Nếu tướng quân Alston nhìn những người bên cạnh không vừa mắt, thì anh ta chắc chắn là người đầu tiên trong danh sách bị diệt khẩu orz, may mà tướng quân của bọn họ luôn là người lý trí và bình tĩnh.
Phó quan: "Serra thật đáng ghét, vậy mà anh ta dám lắp thứ vào người Zero! Tướng quân, chúng ta nhất định phải kiện anh ta, bắt anh ta tháo cái thứ đó ra."
Alston: "Serra rất cứng đầu, anh ta sẽ không tháo ra đâu."
Phó quan: "Vậy phải làm sao?"
"Serra quá tự phụ rồi, không phải chỉ có mỗi anh ta là kỹ sư sửa chữa cơ giáp giỏi." Còn rất nhiều người khác.
"Tướng quân, Serra sẽ dùng đến thế lực của gia tộc, chúng ta gửi tài liệu chứng cứ đến cơ quan trọng tài cũng không có tác dụng lớn." Phó quan hơi lo lắng, Serra này thật đáng ghét, dám giở trò với cơ giáp của tướng quân, nếu Serra có ý đồ xấu... Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Alston khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười đúng mực, trông ôn hòa dễ gần, giọng nói dịu dàng lại mang theo uy nghiêm của người đứng trên cao không thể phản bác, "Anh ta là con cháu trực hệ của gia tộc Bromfield, còn tôi là tộc trưởng của gia tộc Dalton. Thế lực mà anh ta có thể sử dụng được, tôi có thể sử dụng còn nhiều hơn anh ta, Không động đến anh ta chỉ là vì nể tình anh ta đã có công với tàu Hình Thiên, mà chút tình nghĩa này đã bị chính anh ta từng chút một bào mòn." Nếu Serra dám động đến người không nên động đến, thì đừng trách anh vô tình vô nghĩa!
Sự lạnh lùng toát ra từ lời nói của tướng quân khiến phó quan không dám thở mạnh.
Serra tự phụ đã quên mất, tuy anh ta là nhân viên hợp đồng bên ngoài của tàu Hình Thiên, nhưng hồ sơ công tác của anh ta ở Hiệp hội sửa chữa cơ giáp đã được chuyển đến Quân đoàn Thập Tự Kim. Đánh giá của Alston là vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến mọi mặt công việc và học tập của anh ta sau này.
Alston nhếch mép cười, có những việc anh không làm, nhưng một khi đã làm thì sẽ tính toán đến mọi mặt, không ai có thể làm hại những người mà anh coi trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro