[Thế giới 1] Chương 20 - Thiên Kim Chanh Chua x Quân Phiệt Lãnh Tình (19)
Nữ chủ nhân trở về nhà, bầu không khí Bạch gia đột nhiên đổi mới hoàn toàn, người làm trên dưới đều là dáng vẻ vui mừng, xe Thư An Ca còn chưa đến cửa, lính gác cửa đã vui mừng ra nghênh đón, kéo cửa xe ra cho cô.
"Đại tiểu thư, phu nhân về rồi, đang nhắc tới cô."
"Cảm ơn, ta biết."
Thư An Ca bước chân xuống xe, tiểu nhà đầu mặc áo ngắn màu xanh chàm và quần dài màu hồng mở dù che nắng, bỏ sức giơ cao cánh tay.
Cô cười nhận lấy dù, gật đầu một cái với cô ấy: "Cô đi làm việc đi."
Tiểu nha đầu đỏ mặt vâng một tiếng, vung vẫy bím tóc đen chạy đi.
Thư An Ca còn chưa vào cửa chính, Lệ Tú đã tủm tỉm ra đón, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau bụi trên người cô: "Tiểu thư của em ơi, cô về rồi, phu nhân rất mong cô đó."
Bạch phu nhân dịu dàng khoan hậu, trước giờ thưởng phạt phân minh, trên dưới Bạch gia không ai không tôn kính bà ấy.
Lúc cô đi vào phòng khách, một mỹ phụ trung niên đang nói chuyện với Bạch Hưng Nghiệp chợt đứng dậy, trên người bà ấy mặc kỳ bào màu đỏ nhạt, thêu hoa sen quấn quít, tuy tuổi đã hơn bốn mươi nhưng da dẻ vẫn trắng noãn, không có chút vết nhăn, nhìn cùng lắm cũng chỉ hơn ba mươi.
Kỳ bào ôm lấy đường cong lung linh hoàn mỹ của Bạch phu nhân, khí chất của bà thành thục, tao nhã, hoàn toàn tự nhiên, trong con ngươi Thư An Ca thoáng qua một tia kinh diễm, Bạch phu nhân đi tới, ôm cô vào trong ngực.
"Bảo Nhi của ta, con gầy rồi, chịu khổ rồi."
Thư An Ca bị Bạch phu nhân ôm chặc trong ngực, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của bà, trong bụng không khỏi xúc động, sầu muộn nói: "Đều do con gái không tốt, để cho mẹ lo lắng."
Bạch phu nhân cầm khăn tay lau nhẹ khóe mắt, đỏ mắt đặt hai tay lên bả vai của Thư An Ca, nhìn ngắm cô, vành mắt lại đỏ thêm: "Bảo Nhi của ta, con ở nhà, ba mẹ nuôi con cả đời."
Bạch Hưng Nghiệp nhìn dáng vẻ ưu tư kích động của mẹ con hai người, trong bụng vô cùng xúc động, nghe được vợ nói như vậy, đứng dậy xoa bả vai bà: "Nói khờ khạo gì vậy, con gái trưởng thành dĩ nhiên phải lập gia đình, em sao có thể giữ nó cả đời."
Bạch phu nhân trước đỏ còn đỏ vành mặt, quay mặt liền đấm Bạch Hưng Nghiệp một cái, sẳng giọng: "Là con gái của em, muốn giữ đến khi nào thì giữ."
Bạch Hưng Nghiệp nắm lấy nấm đấm của bà, xoa dịu nói: "Được, được, phu nhân nói gì cũng đúng."
Cưng chiều trong mắt ông, còn có Bạch phu nhân hiếm khi lộ ra tính tình tiểu nữ nhi, khiến cho Thư An Ca bất ngờ không kịp đề phòng, bị đút cẩu lương.
Cô cười híp mắt, đồng thời ôm cả ba và mẹ Bạch nói: "Ba mẹ, tình cảm hai người thật tốt."
Bạch Hưng Nghiệp cười ha ha một tiếng, Bạch phu nhân lại có chút ngượng ngùng, chê bai Bạch Hưng Nghiệp một câu: "Anh đó, lão không xấu hổ, ở trước mặt con mà không đứng đắn."
Nói Bạch Hưng Nghiệp xong, Bạch phu nhân lại nắm tay Thư An Ca, nói: "Đi đi, lên lầu, mẹ từ Diêu gia mang về cho con rất nhiều lễ vật, ông ngoại, bà ngoại, cậu mợ, còn có anh chị họ của con cũng gửi mẹ mang về rất nhiều thứ cho con."
Thư An Ca đi theo Bạch phu nhân lên lầu, Bạch Hưng Nghiệp cười ha hả ngồi xuống ghế, tâm nguyện lớn nhất đời này của hắn chính là mẹ con họ có thể hạnh phúc an khang.
Vợ chồng Bạch gia có thể nói là cuồng cưng chiều nữ nhi, khi theo Bạch phu nhân lên lầu, thấy số lượng đáng xem, sau khi đếm hết số rương lễ vật, Thư An Ca càng công nhận, nếu có thể lên trời hái trăng, hái sao, vợ chồng họ nhất định sẽ càng cưng con gái lên tới tận trời như vậy.
"Bảo Nhi ngoan, mau xem mẹ mang nhiều quần áo từ Thiên Diêu về cho con lắm."
Bạch phu nhân hứng thú bừng bừng mở ba cái cặp da, bên trong tất cả đều là quần áo loại mới, có kỳ bào, có quần áo phương tây, còn có áo cánh.
Thư An Ca trợn mắt há mồm.jpg, cô có cảm giác Bạch phu nhân chính là người tiên phong trong trò chơi thời trang ở Minh quốc, người khác chẳng qua chỉ nghiện, bà ấy đã bắt đầu nỗ lực dốc sức định hình lối ăn mặc cho con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro