[Thế giới 1] Chương 30 - Thiên Kim Chanh Chua x Quân Phiệt Lãnh Tình (29)
Tháng chín cuối thu se lạnh, Khánh An vạn dặm quang đãng, cây ngô đồng bên đường cành lá sum xuê, người đi trên đường đã đổi thành quần dài, áo tay dài, chỉ có vài cô gái thích đẹp còn mặc áo tay ngắn cùng đầm dài.
Trên đường xe chạy, trong một chiếc xe hơi màu đen, Thư An Ca mặc một chiếc áo màu lá sen, đeo kính mát, trong tay ôm một chiếc hòm bằng gỗ, cô đang trên đường đến trạm xe lửa.
Ở sau lưng cô, còn có một chiếc xe hơi, bên trong có mấy người đàn ông cao lớn, vạm vỡ hùng dũng mạnh mẽ đang ngồi, bọn họ là hộ vệ hộ tống Thư An Ca đến Giang Dương.
Một tuần trước, bên Giang Dương cuối cùng cũng truyền tin tức ra, Liễu Hoài Cẩn gọi đến Bạch gia báo bình an, bởi vì nghiên cứu bên trong nhà máy sắp đến giai đoạn thành công, cho nên Thư An Ca không thể cùng hắn nói chuyện điện thoại.
Cũng vì rất nhiều nguyên nhân, trong nửa năm tạm thời Liễu Hoài Cẩn không thể rời khỏi Giang Dương.
Núi không tới, ta tự tới, Thư An Ca ôm chặc cái hòm trong ngực, ở một khắc trước khi lên đường, mới cho người nhà gọi đến Giang Dương, nói chuyện cô ngồi xe đến đó với Liễu Hoài Cẩn.
Cha mẹ Bạch mặc dù không muốn con gái đến Giang Dương mạo hiểm, nhưng cũng biết hai người họ là vợ chồng, con gái lại tính khí cố chấp, khuyên cũng không khuyên nổi, chỉ có thể tăng thêm nhân viên bảo hộ, hộ tống cô đến Giang Dương an toàn.
Trừ mấy hộ vệ sau xe, cha Bạch còn nghĩ cách liên lạc với mọi người trên đường, để cho họ giả dạng thường dân bảo vệ Thư An Ca.
Thư An Ca nhắm mắt dưỡng thần, hồi tưởng lại quá trình sau khi tiến vào nhiệm vụ, trong lòng sinh ra rất nhiều cảm xúc.
Cái rương ôm trong tay tuy nhỏ, nhưng nặng bằng thiên quân, quá trình chế tạo của bọn họ phức tạp vô cùng, đám người Thư An Ca trải qua trăm lần thất bại, mỗi lần thất bại lại cách thành công càng gần.
Mỗi khi gặp phải trở ngại, Thư An Ca sẽ thâu đêm suốt sáng thức cùng bọn Tôn Yến Bội, Lâm Đàn, cùng nhau bàn bạc, nghiêm túc tổng kết, đúc kết, tìm ra nguyên nhân thất bại, định ra phương án cải tiến, lại tiến hành thí nghiệm lần nữa, có thể nói là ý chí kiên cường, trăm lần bẻ gãy cũng không cong.
Thí nghiệm lặp đi lặp lại, thất bại cũng lặp đi lặp lại, cuối cùng họ cũng thành công!
Khi nghiên cứu ra được bột thuốc, lúc tiến hành chữa trị cho động vật nhỏ, thuận lợi phát huy tác dụng, tiếp tục chữa trị cho bệnh nhân trên giường bệnh, sau khi có hiệu quả, mấy người họ mừng đến lệ nóng doanh tròng, ôm chầm lấy nhau tựa như quên mất phải nói chuyện như thế nào.
Thời gian mấy tháng, bọn họ tranh đoạt từng phút, từng giây, quên ăn quên ngủ, trải qua cảm giác khiêu chiến với thất bại, cuối cùng cũng có thể giành lấy thắng lợi, sao họ có thể không mừng rỡ như điên?
Pê-ni-xi-lin và thuốc bột được nghiên cứu thành công, thay đổi cả thời đại này! Thư An Ca ở đây mấy tháng, số lần gọi về nhà càng ít, nếu không phải cha mẹ Bạch mãnh liệt yêu cầu, cô có lẽ cũng ăn uống luôn ở trong nhà máy.
Đây là một thành tựu vĩ đại có thể thúc đẩy bánh xe lịch sử, nhưng Thư An Ca bọn họ bây giờ chỉ có thể giữ bí mật, bởi vì bọn họ không có năng lực tự bảo vệ thành tựu của họ.
Trong phạm vi nhỏ trước mắt, Thư An Ca có thể đảm bảo giữ kín danh tính của những người chế tạo thuốc, nhưng nếu muốn mở rộng sản xuất, thì nhất định phải có quân đội trợ giúp, nếu không một thiên kim nhỏ chế tạo ra pê-ni-xi-lin, sẽ khiến cho bọn họ tự mang họa sát thân.
Còn ai thích hợp trợ giúp hơn Liễu Hoài Cẩn này, Thư An Ca ôm chặc cái rương trong ngực, bên trong chứa quần áo và trang sức, nhưng quan trọng nhất là một chiếc hộp thiết kín gió.
Trong này chứa thành quả cực khổ mấy tháng của họ, đồng thời cũng đại biểu Thư An Ca vô cùng yêu quốc gia này.
Lúc đến trạm xe, quảng trường vô cùng náo nhiệt, khắp nơi là tiếng rao hàng, xuyên qua đám người, trừ vệ sĩ đi mua vé, những người còn lại liền vây chặt lấy Thư An Ca ở giữa, rất sợ cô xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đến sớm xem xét trên xe một lần, cách thời gian khởi hành nửa giờ, mua vé xe nhất đẳng, mặc dù đắt hơn ba lần so với chỗ ngồi phổ thông, nhưng bên trong cũng không quá thoải mái.
Tiếng người ồn ào, Thư An Ca ôm tâm sự trong lòng, chờ đợi thời gian thấm thoát trôi qua, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ mà lên xe lửa.
Tốc độ của xe lửa ở thời đại này vô cùng chậm, nhưng bên trong trang hoàng cũng không tệ, trong buồng xe còn trải thảm, Thư An Ca dưới sự hộ tống của vệ sĩ đi vào buồng xe.
Cô đứng trước xe, gỡ kính mát xuống, ngồi cạnh cửa sổ ôm chặc lấy cái rương, không hề có ý định buông xuống.Từ Khánh An đến Giang Dương ước chừng khoảng chín giờ, sau khi Thư An Ca kiên trì một hồi, cuối cùng cũng được vệ sĩ khuyên nhủ, ôm lấy cái rương đi ngủ, nhưng tinh thần của cô từ đầu đến cuối không dám xao nhãng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro