A Thụy Tư là một người rất lười biếng, nhưng thiên phú không ai sánh bằng, cùng với thân phận hiển hách, khiến cho hắn sinh ra liền áp đảo vạn vật chúng sinh.
Hắn đi không nhanh không chậm, vẫn lộ ra uy nghi tự nhiên, đồng phục của học viện Thánh Quang ở mỗi lớp chỉ có một chút khác biệt nhỏ.
Nhưng đi trong sân trường, A Thụy Tư trở thành phong cảnh không ai có thể bỏ lỡ, nhất là mái tóc dài óng ánh dưới ánh mặt trời của hắn, vô cùng động lòng người.
Thư An Ca xách cặp chạy theo, nhận lấy vô số ánh mắt hoài nghi quan sát, yên lặng đón nhận vị trí người hầu.
Dĩ nhiên, cô có thể tưởng tượng ngày hôm sau, sóng gió có liên quan đến cô nhất định một lần nữa sẽ nổi lên.
Nhưng dựa vào tính cách của A Thụy Tư, sao hắn có thể nhẫn nại bị người ta quan sát chứ?
Như bị điện giật, Thư An Ca đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là vì hắn giúp cô?
Cho nên, ngay trước mặt mọi người kêu cô là người hầu, cho nên, cùng cô đi qua sân trường. Lấy thân phận và tính cách của A Thụy Tư, biệt thự của hắn cũng có thể xưng là cấm địa, huống chi người hầu mà hắn đã đích thân tuyên bố trước mặt người khác chứ.
Không ngờ, phía sau tính cách tồi tệ như vậy, vẫn có một chút lương thiện, Thư An Ca có chút cảm động.
Hai người một trước một sau băng qua sân trường, dừng lại ở cấm địa của A Thụy Cách, hắn tựa vào bụi hoa tường vi trên hàng rào, nhấc chân, nhàn nhã nói với Thư An Ca: "Được rồi, đi nhổ cỏ đi, gần đầy trời mưa, cỏ dại trong vườn hoa tương đối nhiều."
Lúc hắn nói chuyện, con ngươi màu lục đậm lay động, lóe sáng, một tầng lại một tầng, có một loại cảm giác mị hoặc kì dị.
Thư An Ca cũng không rảnh thưởng thức, bởi vì ánh mắt của cô đã bị cỏ dại ngoan cường sinh trưởng trong hoa viên hấp dẫn.
"A, đúng rồi, hoa của tôi rất quý giá, cho nên không thể sử dụng công cụ, chỉ có thể dùng tay nhổ."
Thư An Ca thề, đây tuyệt đối là âm thanh khó nghe nhất cô từng nghe qua!
Diện tích hoa viên của A Thụy Tư rất lớn, các loại hoa lại nhiều, nhưng cái này cũng có nghĩa, cỏ dại bên trong nhiều vô cùng, lượng công việc của Thư An Ca cũng có thể tưởng tượng được.
Nhưng nghĩ đến chuyện nhờ vả A Thụy Tư, Thư An Ca cắn răng bỏ cặp sách xuống, cúi người bắt đầu dùng tay nhổ cỏ.
Bàn tay trắng nõn của cô bị nhựa cỏ nhuộm xanh, A Thụy Tư không biết từ lúc nào lấy ra cái ghế, ngồi dưới ánh mắt trời nhắm mắt dưỡng thần, hết sức thoải mái.
Thư An Ca nhổ cỏ, mồ hôi túa ra như mưa, A Thụy Tư hết lần này đến lần khác sai bảo cô chạy chỗ này, chỗ kia.
"Người hầu, đi rót cho tôi li nước."
"Lấy cho tôi quyển sách."
"Đem điểm tâm qua đây cho tôi."
"Ngu ngốc, cô nhổ nhầm hoa nguyệt quang của tôi rồi."
A Thụy Tư vừa ăn vừa uống, thuận miệng chỉ tay giang sơn.
Thư An Ca chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng nguyền rủa A Thụy Tư một trăm lần, ác ma, hắn chính là ác ma, thiệt thòi cho cô vừa rồi trong lòng còn thầm cảm kích hắn như vậy!
Sau giờ Ngọ ánh mặt trời vô cùng nóng bỏng, Thư An Ca đầu đầy mồ hôi, bị cỏ đâm vào khiến cả người ngứa ngáy, nhưng không than khổ, không mệt mỏi, cố gắng đấu tranh với cỏ dại.
Lúc A Thụy Tư đọc sách, ánh mắt không ngừng liếc về phía Thư An Ca, đối với biểu hiện của cô hết sức hài lòng.
Hắn không phải người nào cũng có thể dạy, muốn có được sự thừa nhận của hắn, vậy trước tiên phải chứng minh mình không phải là một bình hoa.
Sau khi vất vả nhổ sạch cỏ dại, Thư An Ca mệt mỏi ngã xuống đất, cả người trên dưới gần như ướt đẫm mồ hôi, cảm giác toàn thân đều bị rút sạch.
A Thụy Tư ung dung gấp sách, chậm rãi nói: "Dọn trà và điểm tâm xuống đi."
Ngón tay của Thư An Ca bị cỏ đâm đau rát, nghe được phân phó của A Thụy Tư, ánh mắt vô cùng u oán: "Điện hạ, tôi chết rồi, chuyện nhỏ là đốt tiền, chuyện lớn là đào mộ phần."
Sau khi nói xong cô cam chịu ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy trên người không chỗ nào là không đau.
"À, vốn tôi muốn nói cô thu dọn xong, bổn điện hạ sẽ dạy cô cách để nhanh chóng thi triển ma pháp."
Thư An Ca trước đó còn than thở, sau khi nghe xong lời nói của A Thụy Tư, như cá chép vượt vũ môn ngồi bật dậy, âm thanh vang dội nói: "Tôi đột nhiên lại cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh!"
Nếu không phải lúc cô nói chuyện nhe răng, há miệng, mặt mũi dữ tợn, A Thụy Tư cảm thấy có lẽ hắn sẽ tin.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro