[Thế giới thứ nhất] Chương 9 - Thiên Kim Chanh Chua x Quân Phiệt Lãnh Tình (8)

Dưới ánh đèn, Liễu Hoài Cẩn bộc lộ ra khí chất trác tuyệt, ngũ quan mạnh mẽ, nóng rực của hắn và khí chất trong trẻo, lạnh lùng hình thành đối lập rõ ràng, nhất là ánh mắt thâm thúy như hàn băng của hắn.


Cho dù chỉ là ánh mắt đảo qua một lần của hắn, Thư An Ca vẫn có thể cảm giác được cảm giác bị áp bách sâu sắc.


Sau một phe đánh cờ, mọi người đều thu được kết quả mong muốn, chỉ là hàng hóa Khắc Lý Tư Đế An cung cấp ít hơn so với nhu cầu của Liễu Hoài Cẩn một chút.


Buổi tối, trong biệt thự tổ chức dạ vũ, các nhân vật nổi tiếng ở Khánh An bao gồm người làm ăn phương Tây đều đến, đây là một loại dạ vũ xã giao mà Liễu Hành Cẩn không thể bỏ qua.


Thư An Ca dưới sự giúp đỡ của người hầu đã thay một bộ lễ phục thích hợp với buổi tiệc, Vu Gia Tuệ giống như không còn cách nào lấy lại tinh thần sau sự đả kích, trong tình trạng tinh thần bất tại đi thay đổi quần áo.


Trước khi tới, Thư An Ca đã được Lệ Tú giúp chải một kiểu tóc thật tốt, cô chỉ cần xõa tóc xuống liền đẹp.


Thư An Ca nhìn vào gương đeo hoa tai và dây chuyền, quần áo phương Tây màu đỏ thẫm, kết hợp với da thịt như ngọc càng khiến cho người khác có cảm giác một bông hồng rực lửa, kinh động lòng người, lại không đánh mất sự tinh tế của con gái phương Đông.


Sau khi thoa son đỏ, hài lòng nhìn người trong gương, cô đi ra ngoài.


Trong đại sảnh tràn đầy màu sắc và mùi hương, tiệc rượu linh đình, đĩa nhạc phát các loại bài hát, từ minh tinh đến nữ ca sĩ lẳng lơ uốn eo như rắn, hát tình khúc, đôi mắt đẹp nhìn ngó xung quanh.


Thư An Ca đứng ở trên lầu, liếc mắt liền nhìn ra một người mặc quân trang cao ngất lẫn trong đám người - Liễu Hoài Cẩn.


Trong khi mọi người đều thay đổi các loại lễ phục, quân trang trên người hắn lại càng khiến cho hắn trong đám người giống như ngọc trong đá.


Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể khác người như vậy, nếu đổi lại là một người khác, sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.


Khắc Lý Tư Đế An bị mấy cô gái tóc vàng mắt xanh vây quanh, nói chuyện với Liễu Hoài Cẩn, trong đó có hai cô gái cười khanh khách, ưỡn ngực áp lên người hắn, bị Liễu Hoài Cẩn lạnh mặt đuổi trở về.


Thư An Ca thấy một màn này, trong lòng ngọt một chút, Dương Ngọc Kỳ tiến lên đón cô, cố ý bày ra bộ mặt nhăn nhó: "Nguy rồi, nguy rồi, Bảo Nhi hôm nay em chói lọi sáng ngời, anh sợ sẽ bị ánh mắt ghen tị hâm mộ của đàn ông ở đây nhấn chìm mất, ô hô ai tai*"


*Ô hô ai tai (lời than thở trong văn tế thời xưa, nay thường dùng để nói về cái chết, sự sụp đổ với giọng khôi hài).


Dương Ngọc Kỳ bề ngoài lịch sự, lại có một mặt hài hước như vậy.


Thư An Ca che miệng cười, không biết có phải ảo giác hay không, lúc Dương Ngọc Kỳ nói chuyện, Liễu Hoài Cẩn rõ ràng có nhìn qua, ánh mắt thâm trầm như nước dồn dập, mang theo ưu tư khó hiểu, cô lại bị cái nhìn kia khiến cho có chút chột dạ.


Đèn treo phía trên dạ vũ đột nhiên tắt, đèn màu được mở lên, ánh sáng lung linh tuyệt trần khiến không khí trở nên mập mờ.


"Cẩn thận dưới chân, Bảo Nhi có muốn anh đưa em đến bên cạnh Liễu thiếu soái không? Anh sợ ngài ấy sẽ ăn thịt anh."


Hai người xuống cầu thang, hướng tới sân khấu di động, Dương Ngọc Kỳ có chút khoa trương.


Thư An Ca hừ một tiếng, có chút ngạo kiều nói: "Anh ta cũng mang theo bạn gái, cũng là vì công việc, em là đường đường chính chính."


Ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, Thư An Ca nói xong mới phát hiện, Liễu Hoài Cẩn và Vu Gia tuệ đang đứng cách họ chưa tới năm thước.


Liễu Hoài Cẩn đang đứng hướng về phía bọn họ, khó mà thấy được biểu tình của hắn, lần này Thư An Ca thật sự rất chột dạ.


Tai hắn luôn thính hơn người khác, có tám chín phần đã nghe được lời cô nói.


Âm nhạc trở nên triền miên đau khổ, tiếng hát cũng bắt đầu chuyển thành ngâm nga ca xướng, Dương Ngọc Kỳ cuối cùng là người lớn lên trong truyền thống giáo dục của Trung Quốc, không tốt lành mời người phụ nữ đã có chồng là Thư An Ca khiêu vũ.


Hai người đong đưa theo âm nhạc, đột nhiên Khắc Lý Tư Đế An đi tới, nhiệt tình đưa tay ra với Thư An ca, nói một đoạn tiếng Đức biểu đạt sự ca ngợi của hắn và tâm nguyện muốn khiêu vũ với cô.


"Khắc Lý Tư Đế An nói cái gì?"


Vu Gia Tuệ đang nhìn người trong sàn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ bỗng nhiên nghe được Liễu Hoài Cẩn trầm thấp đặt câu hỏi, sửng sốt một chút mới tỉnh táo lại, chú ý tới âm thanh cách đó không xa, kịp thời phiên dịch lại lời mời của Khắc Lý Tư Đế An với Thư An Ca.


Liễu Hoài Cẩn còn chưa nghe cô ta nói xong, sải bước tiến nhanh về phía Thư An Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hethong