Chương 3

Editor: Du An Niên

Beta: chưa hoàn thành.

Thỏ, bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy sinh vật có bộ lông trắng cùng đôi tai dài mềm mại này sẽ dính dáng đến hai chữ hung dữ.

Yến Cẩm cũng vậy.

Cậu đến nơi mà thỏ rừng hay xuất hiện, liền nhìn thấy chúng ở khắp nơi trên mặt đất, trên đầu còn có chữ "Thỏ rừng" màu vàng rõ to.

  Những con thỏ rừng này lại ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, thỉnh thoảng còn cử động chiếc miệng nhỏ nhắn để ăn cỏ, hầu hết thời gian chúng đều im lặng trông dễ thương vô cùng.

Yến Cẩm nhìn chúng, xoay chiếc liềm gãy trong tay thản nhiên đặt nó xuống đất. Chỉ là một đám thỏ yếu ớt, cậu không cần dùng đến dao.

Vị trí cậu đứng cách mấy con thỏ một khoảng không xa, đảo mắt nhìn xung quanh, cậu chọn một con hợp ý rồi bước tới gần.
  
Một bước, hai bước, ba bước... keng keng keng! Không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi cậu bước đến gần, đột nhiên nhìn thấy mấy chữ "Thỏ rừng" trên đầu đám thỏ ở gần liền thay đổi. Từ màu vàng chói mắt lại biến thành màu đỏ. Mà bọn chúng đều ăn ý nhìn về phía Yến Cẩm.

Yến Cẩm: !

  Nhìn những con thỏ đang chạy về phía mình, mí mắt của Yến Cẩm giật giật. Anh lách người sang một bên để tránh những con ở phía trước nhưng lại tránh không được đám thỏ ở phía sau.

Con thỏ nhỏ nhảy lên, dùng răng nanh gõ nhẹ vào gót giày của cậu, rõ ràng không hề nguy hiểm chút nào, nhưng Yến Cẩm chớp mắt cảm thấy có thứ gì đó đang nhanh chóng mờ đi.

  Đúng lúc này, trên màn hình trong suốt, biểu tượng đường ngang màu đỏ trên góc bên trái (hiểu nom na là thanh máu đấy) ngay lập tức giảm xuống một nửa. Đồng thời toàn bộ màn hình bắt đầu nhấp nháy cảnh báo màu đỏ.

Tuy rằng không biết thứ đó là gì, nhưng trực giác nói cho Yến Cẩm biết, nó rất quan trọng. Vì vậy, trước khi con thỏ rừng tiếp tục cắn thêm một lần nữa, cậu đã vững vàng xoay người ở góc độ cực kỳ xảo quyệt né tránh đòn tấn công của bốn con thỏ một cách hoàn hảo.
  
  Vết cắn của con thỏ rõ ràng rất hung tợn, sau khi cắn mục tiêu, nó đập hai hàm răng trên và dưới vào nhau, phát ra âm thanh ken két chói tai.

  Yến Cẩm loạng choạng tránh xa đám thỏ, lùi lại hai bước, không ngờ sau lưng lại vang lên tiếng chuông.

  Cậu quay lại thì thấy mấy con thỏ rừng vừa nãy đang lặng lẽ gặm cỏ phía sau đều bị kích thích mà không có lý do, tất cả bọn chúng đều đồng loạt chạy về phía cậu.

  Sắc mặt Yến Cẩm vẫn không thay đổi, cậu bình tĩnh lùi lại hai bước, nhìn chăm chú đám thỏ, khom lưng nhặt chiếc liềm vừa đặt xuống trong tay lên.

【Hệ thống: Bạn đã trang bị <Lưỡi Liềm>, sức tấn công cơ bản +10.】

Giống như khi vung kiếm, Yến Cẩm nhẹ nhàng dùng lưỡi liềm đâm về phía đám thỏ. Nhưng xui xẻo thay, chiếc lưỡi liềm lại bị mắc kẹt ngay lúc có một con thỏ nhào lại phía của cậu, sau đó...sau đó nó bị lưỡi liềm của cậu đâm thẳng vào ngực!

Nhưng mà trên người con thỏ không hề có một vết máu, chiếc lông trắng muốt kia cũng không hề hao tổn. Thậm chí con thỏ còn tung ra một đòn tấn công bằng chiếc răng của mình sau khi thoát khỏi lưỡi hái của Yến Cẩm.
  

  Yến Cẩm ngạc nhiên, ngay sau đó cậu nhận ra một khung hình màu đỏ hẹp đột nhiên xuất hiện trên đầu con thỏ mà cậu đánh trúng. Khung hình đỏ hẹp đó còn đang giảm dần theo đòn tấn công của cậu! Vậy thì...

Đánh, đâm, nhặt, quét!

Tưởng chừng như con thỏ vẫn an toàn nhưng rất nhanh nó đã ngã xuống mắt đất, thanh máu trên đầu nó cũng cạn kiệt.

Trong lúc Yến Cẩm làm thịt cho con thỏ, cậu không ngừng phân tích và quan sát, ít nhất trong lòng cậu bây giờ cũng có một vài suy đoán.

Chẳng bao lâu sau, mỗi lần cậu vung lưỡi hái ngày càng thành thạo hơn, số lượng con thỏ bị đỏ còn sống cũng ngày càng ít đi, cho đến khi thanh máu của con thỏ cuối cùng dần càng kiệt. Yến Cẩm mới nhìn cây lưỡi hái không dính một vết máu và xác của đám thỏ trên mặt đất, một lúc sau cậu ngồi xổm xuống.

Hệ thống ngay trước mắt hiện lên một bảng lựa chọn:

【Thân ái, xin hỏi ngài có muốn nhặt vật phẩm hay không? 】

  Yến Cẩm lập tức chọn có.

【Hệ thống: Chúc mừng bạn đã thành công bắt 16 con thỏ.】

Thân thể đám thỏ trong nháy mắt đã biến mất, Yến Cẩm nhướng mày nhìn một màn này. Sau khi nhìn qua toàn bộ bảng điều khiển, cậu liếc nhìn mục ‹hành lý› ở góc dưới bên phải. Nâng tay bấm mở ra, hai mươi lăm ô được sắp xếp gọn gàng thẳng tấp trong mục ‹hành lý› hiện ra trước mắt cậu.
  
Trong đó có năm cây roi màu đỏ tím, mười sáu con thỏ rừng và 10 đồng tiền. Như thế cũng có hiệu quả tương tự như Tu Di giới tử của tu chân giới.

Sau khi đóng túi lại, Yến Cẩm ôm hai con thỏ trong tay, nheo mắt nghĩ: Nơi này thật là một thế giới thần kỳ.

Cậu thu chiếc lưỡi liềm, nhìn hai khe hở mới xuất hiện trên chiếc liềm rồi xoay người nhìn về phía đó không xa.

Truyện chỉ được edit và đăng trên wattap Ngôi Nhà Nhỏ Trong Mộng của @DreamersPath và Du An Niên trên TYT

  Nơi mà Yến Cẩm nhìn xuất hiện một người thanh niên đang đứng, anh ta mặc đồ vải có mái tóc dài với một thanh kiếm nặng hơn cánh tay của một người đàn ông trưởng thành được đeo sau lưng. Không biết anh ta nhìn được bao lâu, Yến Cẩm nghĩ.

Lúc này, thanh niên kia chậm rãi bước tới, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đầu của Yến Cẩm, cũng không biết đang nhìn cái gì.
  
Người thanh niên này có đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, ăn mặc vô cùng giản dị, cổ áo khoác vải mở ra để lộ một phần ngực, nhìn có vẻ luộm thuộm. Nhưng khi nhìn đôi mắt ấy, Yến Cẩm cảm thấy tuy người này nhìn có vẻ lười biến nhưng lại mang đến cảm giác như một vị cứu thế thường được nhắc đến trong mấy cuốn truyện dân gian.
  
Trong mắt cậu ẩn chứa một tia thương xót. Sau đó, Yến Cẩm ngước mắt lên nhìn thấy trên đầu anh ta bốn chữ màu trắng: Nhất Kiếm Sương Hàn.
  
  So với sự bình tĩnh của Yến Cẩm, thì Nhất Kiếm Sương Hàn lại rất kinh ngạc.

Vừa rồi anh đứng cách đó không xa nên đã chứng kiến những động tác tinh xảo của người trước mặt. Lúc đầu, mặc dù động tác của người nọ có vẻ hơi lúng túng nhưng sau đó mỗi bước đi của cậu đều rất chuẩn và nhanh.
  
Cậu ấy không chỉ tránh được đòn tấn công của đám thỏ mà còn có thể bước ra khỏi phạm vi tấn công của những con thỏ rừng khác, xóa đi bất lợi về việc vô tình đi phạm vi tấn công của những con quái vật hoang dã khác.
  
Phải biết rằng, trò chơi online thực tế ảo cực kỳ khác với những trò chơi truyền thống dùng bàn phím. Mà thiếu niên này lại có thể chơi nó một các thuần thục như vậy, chứng tỏ cậu ta rất giỏi.
  
Nhất Kiếm Sương Hàn không nhìn thấy ID game trên đầu Yếm Cẩm, cũng như không có quyền hạn để kiểm tra quyền riêng tư của người chơi khác. Vậy nên, anh thật sự không biết trước mặt mình là người chơi hay NPC có trình độ mô phỏng cao.
  
Khi đến gần và nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, anh hơi sửng sốt trong giây lát.
  
Khuôn mặt thiếu niên kia có đôi mắt phượng kinh diễm, chiếc mũi tinh xảo cùng đôi môi đỏ với hàm răng trắng sáng, khiến người ta nhìn vào đều có hảo cảm.
  
Nhưng dưới mắt của người thiếu niên lại xuất hiện hai dấu chấm nhỏ, một đen một trắng. Tựa như một con cá âm dương trong sơ đồ Thái Cực Quyền, khiến anh có một cảm giác kinh ngạc xa lạ, thoạt nhìn khó mà quên.
  
"Người chơi?" Nhất Kiếm Sương Hàn trầm ngâm một lát, sau đó dựa vào thân cây cất lời, thanh âm từ tính trầm ổn như thanh trọng kiếm mình đem theo, mang lại cho người ta cảm giác mình là một người đáng tin cậy.
  
Nhưng thật ra bề ngoài của anh có một sự tương phản rất mạnh mẽ (?).

Người chơi? Đây là xưng hô gì vậy?

Yến Cẩm bình tĩnh lại, đầy óc quay cuồng không ngừng, cậu bình tĩnh hỏi: "Người chơi?"
  
Câu trả lời làm Nhất Kiếm Sương Hàn càng chắc chắn hơn về thân phận của người trước mặt. Anh gật đầu tùy tiện chỉ vào ID trên đầu mình, nói: "Rõ ràng là tôi..."
  
  Như nhận ra gì đó, anh nhướng mi, nghiêng đầu' "Cậu tắt màn hình thông tin à?"
  
  “Ừ.” Yến Cẩm bình tĩnh nhếch lên khóe môi.

Vẻ ngoài của cậu giống như ánh trăng sáng, một khi mỉm cười lại càng đẹp trai động lòng người hơn khiến người ta dễ mất cảnh giác. Yến Cẩm biết rõ đây là ưu điểm lớn nhất của mình nên đương nhiên cậu cũng rất giỏi sử dụng nó.
  
Thấy thiếu niên trước mặt không thích nói chuyện, Nhất Kiếm Sương Hàn nhướng mày, khoanh tay: "Tôi có xem qua động tác của cậu lúc đầu không thuần thục lắm, chắc là mới chơi trò này lần đầu?"
  
Bắt được từ ngữ mấu chốt, đầu ngón tay Yến Cẩm vô thức gõ lên vũ khí, trên môi nở một nụ cười ấm áp: "Vừa tới."
  
Đúng là cậu mới đến đây nên đó cũng chắng phải là lời nói dối.

  "Mặc dù nói lời này có hơi đột ngột..." Nhất Kiếm Sương Hàn thoát khỏi trạng thái lười biếng, đưa lưng ra khỏi thân cây, đứng thẳng dậy nhìn Yến Cẩm. "Cậu có tính đến việc gia nhập bang hội không?"
  
"Tôi đến từ công hội Thịnh Đường." Anh đưa tay ra mời chào.
  
Nghe tới cái tên này, Yến Cẩm cảm thấy nó hẳn có địa vị rất lớn, ai cũng đều biết tên. Giọng điệu và hành động của Nhất Kiếm Sương Hàn đều rất chân thành, đáng tiếc Yến Cẩm một chữ cũng nghe không hiểu.
  
"Chưa bao giờ nghe nói." Cậu mỉm cười nói, thậm chí còn ngáp một cái.
  
Nhất Kiếm Sương Hàn hơi há hốc: "..."
  
"Cậu thật là..." Anh cười hai tiếng, nhưng giọng điệu không hề có sự xấu hổ hay khó chịu, thẳng thắn nói: "Thật là người mới chơi lần đầu."
  
Tuy rằng, người thiếu niên trước mặt này mới chơi lần đầu, nhưng vừa rồi khi Nhất Kiếm Sương Hàn quan sát, anh cảm thấy cậu tuyệt đối có tiềm lực, sau này tương lai của cậu nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn.
  
Tóm lại, đây là một người có tiềm năng.

Truyện chỉ được edit và đăng trên wattap Ngôi Nhà Nhỏ Trong Mộng của @DreamersPath và Du An Niên trên TYT

  
Thiếu niên này rõ ràng không có hứng thú với lờ mời chà anh. Nhất Kiếm Sương Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hoặc là chúng ta thêm bạn tốt trước được không?"
  
Mặc dù không rõ ý tứ của anh, nhưng Yến Cẩm cũng có thể đoán được mục đích của Nhất Kiếm Sương Hàn vài phần.
  
Hiện tại, cậu hoàn toàn xa lạ với thế giới này, càng tiếp xúc với nhiều người thì nguy hiểm cùng càng lớn hơn.
  
Yến Cẩm khec cau mày, nụ cười trên mặt có chút áy náy nhìn Nhất Kiếm Sương Hàn nói: "Để lần sau đi, tôi còn có việc phải làm."
  
Biểu tình của thiếu niên như vậy, khó có thể khiến người ta hoài nghi cậu nói thật hay nói dối. Nhất Kiếm Sương Hàn dùng lòng bàn tay xoa xoa chiếc ngọc bội được đeo bên hông.

"Được." Anh gật đầu không dây dưa mà chậm rãi nói: "Tôi là Nhất Kiếm Sương Hàn...rất mong chờ lần gặp mặt sau."
  
  "Có rất nhiều bài viết hướng dẫn trên diễn đàn người chơi. Nếu cậu có thắc mắc, có thể xem qua."

Không chỉ có kiến thức, còn có rất nhiều bài viết về bang hội Thịnh Đường và Nhất Kiếm Sương Hàn.
  
Diễn đàn người chơi... Im lặng tiêu hóa tin tức một hồi, Yến Cẩm gật đầu: "Cảm ơn anh...rất nhiều."
  
  Nhất Kiếm Song Hàn xua tay: "Tôi cũng không giúp được gì, không cần cậu cảm ơn đầu."

Yến Cẩm nhìn anh một cái, cuối cùng nói: "Tôi đang vội giáo nhiệm vụ, hẹn gặp lại."

  Nhất Kiếm Sương Hàn: "Tạm biệt."

Chờ thiếu niên biến mất khỏi tầm mắt của anh, một âm thanh thông báo vang lên từ bên cạnh Nhất Kiếm Sương Hàn, không chỉ vậy những tin nhắn mới liền liên tục xuất hiện trên giao diện trò chuyện của anh, tất cả đều là cùng một người gửi.
  
[Thừa Phong Phù Diêu ] thì thầm với bạn: Tại sao tọa đồ bản đồ của ông không hiển thị?"
 
  [ Thừa Phong Phù Diêu ] thì thầm với bạn: "Ông gửi tin nhắn trong bang hội kêu giữ một danh ngạch cho ông, ông đang coi trọng ai à?"

  Nhất Kiếm Sương Hàn mỉm cười đứng ở nơi đó trả lời tin nhắn.

  Bạn thì thầm với [ Thừa Phong Phù Diêu ]: "Tôi đang thực hiện nhiệm vụ ẩn"

  [ Thừa Phong Phù Diêu ] thì thầm với bạn: "Bỏ đi, mau mau nói xem ông đang coi trọng ai đấy?"

  Bạn thì thầm nói với [ Thừa Phong Phù Diêu ]: " Cậu ấy từ chối lời mời của tôi rồi."

  Người ở đầu bên kia không hề khó chịu mà hỏi: "Thế ông còn muốn giữ danh ngạch không?"

Nhất Kiếm Sương Hàn quả quyết tra lời: "Giữ lại đi."

Trò chuyện một hồi, nhiệm vụ cũng hoàn thành, cuối cùng Nhất Kiếm Sương Hàn lựa chọn offline.

Truyện chỉ được edit và đăng trên wattap Ngôi Nhà Nhỏ Trong Mộng của @DreamersPath và Du An Niên trên TYT

  Yến Cẩm loạng choạng từ phía sau gốc cây đi ra, nhìn chằm chằm nơi Nhất Kiếm Sương Hàn biến mất, vẻ mặt không rõ sờ sờ cằm.

  Diễn đàn sao?

Cậu liếc nhìn toàn bộ bảng hệ thống, nhìn thấy những biểu tượng không xác định ở góc trên bên phải, từng cái được mở ra, nhưng đều ở trạng thái màu xám và chưa được mở khóa.
  
Vứt bỏ hai con thỏ rừng trong tay, Yến Cẩm tắt bảng điều khiển, quay về chỗ trưởng thôn.
  
Sau khi gửi các vật phẩm trong nhiệm vụ, Yến Cẩm thấy tin nhắn nhắc nhở của hên thống.
  
【 Chúc mừng thân ái đã hoàn thành nhiệm vụ [Bắt Thỏ], bạn nhận được 1000 giá trị kinh nghiệm, 10 đồng vàng, cấp độ nhân vật tăng lên một cấp, hiện là cấp 3. 】
  
  【 Chúc mừng bạn nhận được: Hảo cảm của trưởng thôn: +10. 】

【 Chúc mừng bạn nhận được: danh vọng của bạn ở thôn Ngô Đồng: +10. 】

Lúc này trưởng thôn râu trắng không ói ra máu, cũng không kêu đói. Lão sờ hai nắm râu, nheo mắt: "Chàng trai trẻ à, cậu chỉ có một mình, không có nơi nào để đi. Tại sao không theo lão về làng Ngô Đồng nhỉ?"

  Yến Cẩm ném lại chiếc liềm cho trưởng thôn, nói: “Cảm ơn ông.”

  Khi cấp bậc tăng lên, Yến Cẩm có thể thấy được các biểu tượng bên phải trên góc màn hình đang được mở khóa, một trong số đó là diễn đàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro