Chương 21
Quà tặng
Trước khi Bạc Minh Yên kịp phản ứng lại, Mạnh Hủ Nhiên đã lui lại, ngồi xuống bàn thấp bên kia.
Mít ướt, làm nũng rồi chịu phần thiệt, toàn bộ quá trình này cô ấy làm thuần thục tới nước chảy mây trôi.
"..."
Bạc Minh Yên thở phào ra một hơi thật nhỏ.
Toàn bộ quá trình vừa rồi kỳ thực rất ngắn ngủi, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thời gian như bị kéo dài thật dài ra.
Thế nên, hành động có tiến có lùi của Mạnh Hủ Nhiên làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác vừa trống rỗng vừa vi diệu.
Có vẻ luôn là như thế, ở những lúc cô muốn tránh khỏi cô ấy, cô ấy đều nhanh hơn cô một bước mà tạo ra khoảng cách.
Bạc Minh Yên cầm lấy nước khoáng trên bàn, mở ra uống mấy ngụm rồi hỏi: "Cô cứ luôn chịu thiệt vậy sao?"
Nếu vẫn luôn như vậy thì không có gì lạ, nhưng nếu cứ như thế này với mọi người thì cũng quá không có giới hạn.
"Như vậy gọi là chịu phần thiệt sao?" Mạnh Hủ Nhiên vội sửa lại để giữ thể diện, "Cùng thì gọi là dỗ dành thôi."
"Ồ..." Bạc Minh Yên lại nói, "Vậy những người khác cô cũng dỗ vậy sao?"
"Không có." Mạnh Hủ Nhiên nâng mặt, sau đó nhìn xuống, lười biếng lướt điện thoại xem đồ ăn ngon gần đó, "Chỉ như vậy với cô thôi."
Tay đang vặn nắp chai của Bạc Minh Yên dừng lại một cái, quay qua nhìn Mạnh Hủ Nhiên.
"Không có ai dám cáu kỉnh với tôi như cô cả," Mạnh Hủ Nhiên cứ lướt màn hình, như không để ý đến ánh mắt của cô, "Ai cô cũng như thế à?"
"Như vậy mà gọi là cáu kỉnh sao?" Bạc Minh Yên biện hộ, "Không phải cô là người kêu tôi im miệng hả?"
"Cô cũng nghe lời quá." Mạnh Hủ Nhiên nói.
Bạc Minh Yên gặp chiêu nào giải chiêu đó: "Dù gì đó cũng là cấp trên ra lệnh."
"Vậy đối với cấp trên cũ cô cũng ngoan ngoãn như vậy sao?" Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Mạnh Hủ Nhiên hơi nheo lại.
Bạc Minh Yên cau mày, dừng khoảng chừng là hai giây rồi nói: "Không, chỉ như thế với cô."
Ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên dán chặt vào cô, mí mắt giật giật, trong ánh mắt còn có chút lấp lánh: "Vậy tại sao cô chỉ như thế với tôi?"
"Chỉ có cô mới có tính tình như vậy." Bạc Minh Yên nói.
Mạnh Hủ nhiên mấp máy môi, muốn biện hộ, lại nhìn thấy Bạc Minh Yên đang nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tối, hàng nghìn ngọn đèn lần lượt được mở lên, thắp sáng cả thành phố này.
"Bất quá, như thế rất chân thực, không đạo đức giả." Giọng nói của Bạc Minh Yên rất nhẹ nhàng, tựa như rèm bị gió chiều vén lên thổi bay cái lạnh, lộ ra một chút mềm mại.
Đổi lại bình thường nếu có người khác nói những lời này, Mạnh Hủ Nhiên nhất định sẽ mặt dày mà nói gì đó để khoe khoang rồi. Cô ấy nhìn góc nghiêng của Bạc Minh Yên, cô đang trầm mặc, không muốn mở miệng một dù chỉ một chút.
Im lặng một lát, Bạc Minh Yên quay đầu lại nói: "Tôi đói bụng."
Rất nghiêm túc, nhưng lại không hiểu sao có chút đáng yêu.
Khóe miệng Mạnh Hủ Nhiên hơi cong lên, cô xoay điện thoại nửa vòng, rồi đẩy đến trước mặt Bạc Minh Yên: "Cô muốn ăn món Nam Dương, món Quảng Đông hay ăn món Nhật?"
Bạc Minh Yên nhìn sơ qua: "Cô muốn ăn cái nào?"
"Tôi sao cũng được." Mạnh Hủ Nhiên nói.
Bạc Minh Yêu cũng không đưa ra chọn lựa, đơn giản đề nghị: "Vậy kéo búa bao đi, cô thắng thì ăn đồ Nam Dương, tôi thắng ăn món Quảng Đông, còn hòa thì ăn món Nhật."
Thật sự ngạc nhiên khi một người với vẻ ngoài lành tính nhưng thực chất rất lạnh lùng như Bạc Minh Yên lại đề xuất phương pháp như vậy.
Mạnh Hủ Nhiên ngạc nhiên hai giây, nhả ra hai chữ: "Trẻ con." Quay đầu lại lập tức hô lệnh: "Kéo búa bao!"
Bạc Minh Yên ra cây búa.
Mạnh Hủ Yên mở ra năm ngón tay, ra cái bao.
Bạc Minh Yên cũng bị chọc đến đáy họng cười lạnh một tiếng, nói đùa: "Không phải nói trẻ con... sao."
Lời còn chưa dứt, Mạnh Hủ Nhiên bất ngờ đưa tay ra, bao lấy nắm tay của cô.
Không phải chỉ bao ở phía trên, mà là hòa lại với nhau.
"Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi thắng." Mạnh Hủ Nhiên rút tay lại, cầm điện thoại di động trên bàn lên, sau đó đứng dậy nói: "Đi ăn đồ ăn Nam Dương ~"
Mái tóc dài của cô ấy lúc này đung đưa quanh eo.
Giống như những sợi liễu gai lướt trên mặt hồ Bạc Minh Yên, tạo nên từng gợn sóng.
Bạc Minh Yên xoa xoa ngón tay mình, im lặng đi theo.
---
Có lẽ thật sự là do đói bụng, hoặc có lẽ do Mạnh Hủ Nhiên không thể hiểu được kia đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, Bạc Minh Yêu vô thức ăn nhiều hơn bình thường.
Cơm nước xong chậm rãi đi dọc theo phố đi bộ du lịch bên ngoài nhà hàng để tiêu cơm.
Dọc đường phố là đủ loại cửa hàng khác nhau.
Mạnh Hủ nhiên đi bộ được một lúc mệt mỏi liền rẽ thẳng vào một cửa hàng thời trang. Bo Mingyan lùi lại hai bước, liếc nhìn gót chân Mạnh Hủ Nhiên.
Một mảnh đỏ bừng
Sau khi vào cửa hàng, Mạnh Hủ Nhiên đi dạo một vòng, quyết định mua hai đôi dép.
Bạc Minh Yên không hiểu: "Sao lại mua hai đôi?"
Không phải ngại xách giày sẽ nặng sao? Hơn nữa đôi dép lê này cũng không đẹp lắm.
"Một đôi là cho cô." Mạnh Hủ Nhiên quay lại mỉm cười với cô: "Đi giày cao gót mệt lắm."
Lông mi Bạc Minh Yên khẽ run lên: "Tôi vẫn ổn."
"Vậy thì xem như mang với tôi đi." Mạnh Hủ Nhiên cũng không để ý, đi đến chỗ ngồi cạnh bồn hoa, ngồi xuống đưa cho cô một chiếc túi khác, "Tôi mang một mình thì xấu hổ."
Bạc Minh Yên ngồi vào bên cạnh Mạnh Hủ Yên: "....Để tôi chuyển tiền lại cho cô."
"Không cần, tặng cô." Mạnh Hủ Yên cúi người đổi giày, ánh mắt xẹt qua cổ tay của Mạnh Hủ Yên. "Còn có dây buộc tóc, cũng là tặng cô."
"..." Bạc Minh Yên kinh ngạc, "Sao lại tặng cho tôi."
"Quà như này, không phải muốn thì tặng sao, còn phải cần lý do sao?" Mạnh Hủ Nhiên bâng quơ nói.
"Cần." Bạc Minh Yên bình tĩnh nói: "Tôi không thích tùy tiện nhận quà của người khác."
Mạnh Hủ Nhiên mím môi nói: "Vậy chờ tôi suy nghĩ một chút, bây giờ sẽ nghĩ ra một cái."
Bạc Minh Yên: "..."
Mạnh Hủ Nhiên quay người nhìn gót chân đáng thương "chậc chậc" hai tiếng: "Cái giá phải trả cho ham đẹp."
Bạc Minh Yên bị trò tự làm xấu mình của cô ấy chọc vui.
Nhưng Bạc Minh Yên cũng không vui được bao lâu.
"A, nghĩ ra rồi." Mạnh Hủ Nhiên quay người nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đáng thương vô cùng, "Vì tôi tặng quà cho cô, là để cô có thể cõng tôi về nhà được không?"
"..."
Bạc Minh Yên nhìn xuống đánh giá váy của cô ấy.
Mạnh Hủ Yên cũng theo tầm mắt của cô mà nhìn xuống, rồi lại ngẩng đầu: "Hoặc là... Ôm công chúa về?"
-----
Ôm công túa:
Chương này dịu dàng bằng 1/2 chương trước, chương sau gấp 4 chương bth gấp 7 lần chương này =)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro