Chương 197

Tần Mặc làm xong việc trở về, không nhúc nhích đứng ở bên cạnh giường, ít nhất mười phút.

Cuối cùng, khi Tiếu Dao bừng tỉnh ngồi dậy, hắn đưa ra một viên thuốc.

"Uống đi."

Tiếu Dao từ frong cơn ác mộng còn chưa tỉnh táo, sau khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo của Tần Mặc, nhất thời tỉnh táo không ít.

"Mặc, Mặc thiếu, đây là... Cái gì?". Cô liếc nhìn thuốc trên tay anh, hít sâu một hơi.

Giống như không cần phải suy nghĩ, Tiếu Dao vươn bàn tay nhỏ bé vẫn có chút run rẩy như cũ, cầm lấy viên thuốc, đặt ở frong miệng.

"Gặp ác mộng?" Tần Mặc từ trên cao nhìn người ngồi trên giường, giọng nói như đến từ địa ngục.

Tiếu Dao nuốt thuốc xuống, ngước mắt nhìn ánh mắt của hắn, lắc đầu.

"Không có."

Vừa rồi cô mơ thấy tiên sinh, có phải cô đã nói rất nhiều chuyện không nên nói, bị Mặc thiếu nghe thấy không? Cho nên sắc mặt của hắn mới kho" coi như vậy.

"Rất tốt! Giúp tôi chuẩn bị quần áo, tôi phải tắm rửa." Hừ lạnh một tiếng, Tần Mặc xoay người đi vào phòng tắm.

Đầu Tiếu Dao rất đau, cũng bởi vì giấc mộng vừa rồi mà sợ hãi, nhưng Mặc thiếu đang tức giận, cô cũng không thể mặc kệ.

Lại hít sâu một hơi, Tiếu Dao xuống giường, mới nhớ tới mình vừa rồi uống một viên thuốc.

Cô cắn cắn môi, mang dép lê, đi đến tủ quần áo bên kia tìm một cái áo ngủ, vội vàng vàng đi vào phòng tắm.

Uống cũng đã uống, hiện tại mới lo lắng cũng không có tác dụng.

Lúc Tiếu Dao đi vào, Tần Mặc đang đứng trước bồn rửa tay, không có bất kỳ động tác gì.

"Mặc thiếu." Cô cất quần áo xong, đi tới bên cạnh Tần Mặc, khẽ gọi một tiếng.

"Mặc thiếu." Cô cất quần áo xong, đi tới bên cạnh Tần Mặc, khẽ gọi một tiếng.

"Hầu hạ." Lạnh lùng nói một tiếng, Tần Mặc nghiêng người, hướng về phía Tiếu Doa.

Ngước mắt nhìn ánh mắt người đàn ông, Tiếu Dao chớp chớp mắt, thân thể cảm thấy có chút kỳ quái.

Đột nhiên, cô muốή nhào về phía hắn.

Tuy nói Mặc thiếu cho tới bây giờ đều luôn là người bắt đầu, nhưng hôm nay cô thảm như vậy, còn muốn loại chuyện này, có phải không bình thường hay không?

Chớp mắt, Tiếu Dao vươn hai tay ra, (b)ắt đầu giúp Tần Mặc cởi nút áo.

Sự dị thường trong thân thể càng ngày càng mạnh, mỗi lần cô cởi một cái nút, đều hít sâu một hơi.

Chẳng lẽ, Mặc thiếu cho cô uống xuân dược?

"Cô không tò mò, tôi cho cô uống thuốc gì sao?" Tần Mặc rũ mắt nhìn cô gái trước mặt, giọng nói trầm thấp lại vang lên.

"Tò mò."Rốt cục cũng cởi bỏ được toàn bộ cúc áo người đàn ông, Tiếu Dao nhón chân, giúp hắn cởi quần áo ra.

"Ý tứ là, cô đối với ai cũng nghe lời như vậy sao?"

Nghĩ đến người phụ nữ mình muốn thao túng, dáng vẻ nghe lời ở trước mặt "tiên sinh" kia, tâm trạng Tần Mặc liền không tốt.

"Không phải.." Tiếu Dao chớp chớp mắt, hai tay đặt trên thắt lưng Tần Mặc, "Mặc thiếu, còn cần hầu hạ sao?"

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt so với vừa rồi hồng lên không ít.

"Cô mỗi ngày đều hầu hạ đàn ông sao?" Tần Mặc nhíu mày, hơi thở nóng bỏng, lời nói lại lạnh như băng.

"Tôi nói rồi, không phải!" Bỏ lại một câu, Tiếu Dao cúi đầu, "Phốc phốc" một tiếng cởi nút thắt lưng.

Không đợi Tần Mặc nói gì nữa, Tiếu Dao kéo thắt lưng của hắn xuống, cởi bỏ nút thắt, kéo quần xuống.

Trải qua một "ngọn đồi" nhô lên, cô kéo quần hắn ngồi xổm xuống.

"Nếu như có thể, tôi cũng không muốή hầu hạ anh, nhưng anh lợi hại như vậy, tôi có thể không nghe lời anh sao?"

"Làm tình với anh, tôi cũng chấp nhận, là tôi quyến rũ anh trước, nhưng nếu tâm trạng Mặc thiếu không tốt, tìm mười người, hai mươi người đàn ông tới hành hạ tôi, tôi phải làm sao?"

Nghĩ đến lời tiên sinh nói, Tiếu Dao ngay cả giọng nói cũng khàn khàn.

Tuy rằng sự tình còn chưa phát sinh trên người mình, nhưng cô luôn cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro