Chương 12: Buổi Casting


Buổi casting khá phức tạp và nhàm chán, nhưng may mắn thay người chủ tuyển là Cố Duyên, hơn nữa khi có một số nữ diễn viên thực lực đến thử vai, Tô Khinh Ca sẽ tự mình cùng bọn họ đối diễn, khí chất của nàng khi đối diễn rất thu hút người xem, bù lại cũng không cảm thấy nhàm chán.

Ôn Du không thể không thừa nhận rằng khi Tô Khinh Ca diễn xuất rất hút mắt mê người, nàng luôn có thể nhập vai trong nháy mắt một cách hoàn hảo, trong khoảnh khắc kia, nàng chính là Minh Ngọc, một công chúa dám yêu dám hận.

Người lần này tiến vào là nữ diễn viên Hướng Lê nổi tiếng bằng thực lực. Nàng mặc trang phục cổ trang bồng bềnh màu trắng, thanh lãnh mà tuyệt nhiên.

Phần các nàng đối diễn là đoạn Minh Ngọc quyết định xuống núi để báo thù.

"A Ngọc." Hướng Lê đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tô Khinh Ca đang thu dọn hành lý chuẩn bị xuống núi.

Tô Khinh Ca ngẩng đầu nhìn thấy là Hướng Lê, không khỏi mỉm cười nói: "Sư tỷ, sao tỷ lại đến đây?"

Hướng Lê đóng cửa lại, đi đến trước mặt Tô Khinh Ca, vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Khinh Ca, sau một lúc lâu mới nói: "Tỷ nghe sư phụ nói, muội muốn xuống núi."

"Ừm." Tô Khinh Ca đáp lại, thần sắc nghiêm túc chưa từng có: "Tên cẩu tặc Trần Húc đã cướp mất đại nghiệp giang sơn nhà muội. Muội học võ chính là vì để một ngày nào đó có thể đoạt lại, bây giờ thời cơ đã đến."

Ánh mắt của Hướng Lê lập loè, định mở miệng nói, nhưng cuối cùng lại chuyển thành một tiếng thở dài thật sâu: "Được rồi, nếu tâm ý muội đã quyết thì tỷ đây cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là đường đi gian khổ, muội chỉ có một mình, tỷ thật sự không yên lòng, không bằng tỷ đi cùng muội, cũng coi như có thể chiếu cố lẫn nhau."

Tô Khinh Ca có hơi kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Hướng Lê: "Sư tỷ... tỷ... muội còn tưởng rằng tỷ sẽ không đồng ý..."

Hướng Lê ôn nhu cười, đưa tay xoa xoa đầu Tô Khinh Ca: "Sư tỷ có khi nào lại không đồng ý quyết định của muội? Chỉ là lần này tỷ không thể để muội tuỳ hứng đi một mình, tỷ đi cùng muội cũng là vì nhắc nhở muội, miễn cho muội đắc ý vênh váo a."

Vừa nói xong, Hướng Lê nở ra một nụ cười nhẹ.

Tô Khinh Ca ôm lấy cánh tay Hướng Lê, cong mắt cười nói: "Sư tỷ đối với muội tốt như vậy, đáng tiếc muội không phải nam nhân, nếu không nhất định sẽ cưới tỷ."

Hướng Lê hơi sửng sốt một chút, bất đắc dĩ mở miệng: "Muội a."

"Cắt." Rốt cuộc Cố Duyên đã lên tiếng cắt ngang hai người.

Tô Khinh Ca trong một giây liền thoát vai, nhanh chóng thu tay lại, đi đến bên người Ôn Du.

"Vất vả." Ôn Du nhìn về phía nàng, ôn nhu cười đưa cho nàng cốc nước.

"Không có gì." Tô Khinh Ca mỉm cười nhận lấy, uống một ngụm liền cùng Ôn Du trò chuyện.

Hướng Lê đưa mắt nhìn hai người, trước đây nàng cũng từng nghe nói trong buổi phỏng vấn ngoài Cố Duyên và Tô Khinh Ca ra, còn có một cô gái xinh đẹp dịu dàng ngồi ở một bên, không ai biết thân phận của nàng, ngay cả những người trong đoàn phim cũng không biết nàng là ai, nên họ không khỏi suy đoán thân phận của cô gái này.

Hướng Lê nhìn về phía Ôn Du, cử chỉ của Ôn Du ưu nhã khéo léo, cùng Tô Khinh Ca có quan hệ rất thân thiết, trên mặt luôn mang theo nụ cười ôn hoà dịu dàng, hoàn hảo đến mức không có thể tìm ra bất kỳ tì vết nào.

Hướng Lê bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, chủ tịch của W.E, cô gái tên Ôn Du, rất có thể chính là người trước mắt.

"Hướng lão sư." Hà Thanh không biết cùng Cố Duyên nói gì đó, Cố Duyên gật đầu nhìn về phía Hướng Lê mở miệng, Hướng Lê không suy nghĩ nữa, nhìn Cố Duyên.

"Có chuyện gì vậy, đạo diễn Cố?" Hướng Lê đáp lại.

"Là như thế này, cô xem có muốn thử đoạn này hay không?" Cố Duyên lấy ra một phần khác của kịch bản.

Hướng Lê nhận lấy nhìn lướt qua, hóa ra là đoạn thoại của Thiều Cẩn, là sư phụ của Minh Ngọc và Thu Sương.

Hướng Lê biết Cố Duyên nói như vậy nhất định có dụng ý của anh ta, liền gật đầu: "Có thể."

"OK, cho cô năm phút, có thể chứ?" Cố Duyên gật đầu nói.

"Được." Hướng Lê đáp lại, sau đó cầm lấy kịch bản, đi sang một bên để ấp ủ cảm xúc.

Ôn Du nhìn thoáng qua, không nhịn được ghé vào tai Tô Khinh Ca nhỏ giọng nói: "Đây là có chuyện gì vậy? Hướng lão sư vẫn còn tiếp tục diễn a."

Tô Khinh Ca chỉ cảm thấy bên tai một trận ngứa, nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng tò mò của Ôn Du, đành phải kiên nhẫn giải thích với nàng.

"Là thế này, tình cảm của Thu Sương đối với Minh Ngọc rất phức tạp, vừa có tình cảm của trưởng bối, vừa lại có tình cảm cá nhân sâu đậm. Đây là hai loại tình cảm bất đồng, nhưng nhất định phải được thể hiện hết trên một người. Tuy nhiên ở phân cảnh đối diễn vừa rồi, trong mắt Hướng lão sư rõ ràng chỉ có từ ái, thiếu khuyết yêu sâu đậm. Mình nghĩ Cố tiền bối và Hà tiểu thư đều phát hiện ra, cho nên đã đổi kịch bản cho Hướng tiền bối."

Ôn Du suy tư nói: "Thì ra là như vậy, khó trách mình cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."

Tô Khinh Ca mỉm cười, đúng lúc này Hướng Lê đứng dậy đi đến trước đài nói: "Đạo diễn Cố, tôi đã chuẩn bị xong."

"OK, action." Cố Duyên gật đầu mở miệng, đem ánh mắt mọi người lại gom lại trên người Hướng Lê.

Giờ khắc này, Ôn Du rõ ràng nhận thấy được sự biến hóa trên người Hướng Lê.

Nàng đứng ở nơi đó, ngước mắt nhìn như muốn xuyên qua biển mây trên đỉnh núi, ánh mắt nhàn nhạt nhưng mang theo một chút yêu thương trìu mến.

"Vậy sao? Sương nhi theo Ngọc nhi xuống núi."

Giọng nói của nàng nhàn nhạt, không nghe ra buồn vui, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia đau xót thoáng qua.

"Cũng tốt."

Cuối cùng nàng thu ánh mắt, khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh cao ngạo của Quỷ Cốc Tử.

"Đây là số mệnh của các nàng."

Trốn không thoát, tránh cũng không xong.

"Cắt!" Cố Duyên kích động mở miệng, ngay cả Hà Thanh trên mặt cũng mang theo một chút kinh ngạc.

"Đây mới là nhân vật thuộc về Hướng lão sư." Tô Khinh Ca cảm thán một tiếng.

Ôn Du không khỏi gật đầu: "Chị ấy hoàn toàn bộc lộ được nội tâm của Thiều Cẩn, tình thương yêu đối với đồ đệ và sự dứt khoát khi đối mặt với sứ mệnh."

"Vất vả, Hướng lão sư." Cố Duyên mở miệng nói: "Tối nay tôi sẽ liên hệ với người đại diện của cô."

Nghe vậy, trên mặt Hướng Lê không khỏi cười: "Được, vậy tôi ra ngoài trước."

"Ok, Hướng lão sư đi thong thả." Cố Duyên mở miệng.

Nhìn Hướng Lê rời đi, người tiếp theo chính là Giang Ly.

Thời điểm Giang Ly bước vào, Ôn Du không khỏi nhìn sang, nàng mặc một lãnh áo dài cổ chéo màu xanh nhạt, tóc dài buộc nửa sau đầu, mũi ngọc môi đỏ, ôn nhu như nước chậm rãi bước đi.

Ôn Du nghĩ đến thông tin nàng vừa mới tra, Giang Ly được bình chọn là một trong mười đại minh tinh phù hợp với hình tượng cổ trang nhất, xem ra đúng là danh bất hư truyền.

"Đạo diễn Cố, Hà Thanh lão sư, Tiểu Ca." Giang Ly mỉm cười chào mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Ôn Du, hơi hiện kinh ngạc: "Vị này chính là?"

"Xin chào Giang lão sư, tôi là Ôn Du." Ôn Du đứng dậy cười nói, đưa tay về phía Giang Ly.

Giang Ly tiến lên bắt tay Ôn Du, khoé môi khẽ nhếch: "Thì ra là Ôn tổng, đúng là một mỹ nhân, khó trách Tiểu Ca luôn mãi nhắc đến cô."

"Ỏ?" Ôn Du cong mắt cười nhẹ: "Đó là vinh hạnh của tôi."

Tô Khinh Ca ho một tiếng, trên mặt có chút không được tự nhiên: "Ly tỷ, chuẩn bị tốt chứ?"

Trên mặt Giang Ly mang theo tự tin cười: "Đó là đương nhiên."

"Nếu Giang lão sư cùng Khinh Ca đều không có vấn đề gì, vậy chúng ta bắt đầu đi." Cố Duyên cười nói.

"Được." Giang Ly đáp lại.

Nghe vậy, Ôn Du ngồi xuống trở lại, dùng ánh mắt an tĩnh nhìn hai người, nhưng vừa mới ngồi xuống điện thoại di động của nàng vang lên, cúi đầu nhìn thấy là Từ Mẫn.

Ôn Du không khỏi ra hiệu với mọi người, ý bảo không cần đợi nàng, sau đó đi ra ngoài từ của sau để nghe điện thoại.

Cố Duyên thấy vậy liền đơn giản để hai người này biểu diễn trước.

Giang Ly cũng không thoái thác, nàng hơi nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa toàn bộ khí tức đã thay đổi, cao quý mà thanh lãnh, ôn nhu mà nội liễm.

Giang Ly đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Tô Thanh Ca, sau đó thấy nàng đang thu thập hành lý, đôi môi mỏng hơi mở muốn nói gì đó cuối cùng lại chuyển thành một tiếng thở dài không tiếng động.

"A Ngọc."

Tô Khinh Ca nghe vậy quay đầu lại nhìn thấy Giang Ly, đáy mắt hơi hơi kinh ngạc, có chút vô thố: "Sư tỷ? Sao tỷ lại đến đây?"

Giang Ly quay người đóng cửa lại, ánh mắt khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó đi đến trước mặt Tô Thanh Ca, mím đôi môi mỏng ánh mắt nhàn nhạc nhìn vào mắt Tô Khinh Ca, một lúc sau mới nói: "Tỷ nghe sư phụ nói, muội muốn xuống núi."

"Ừm." Tô Khinh Ca lên tiếng, hai tay nắm chặt với vẻ mặt nghiêm túc chưng từng có: "Tên cẩu tặc Trần Húc, đã cướp mất đại nghiệp giang sơn nhà muội. Muội học võ chính là vì để một ngày nào đó có thể đoạt lại, hiện tại thời cơ đã đến. .

Ánh mắt Giang Ly chớp động, mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại chuyển thành một tiếng thở dài: "Được rồi, nếu ý muội đã quyết, tỷ cũng sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ là đường đi gian khổ chỉ có một mình muội, tỷ thật sự không yên lòng, bằng không tỷ đi cùng muội, cũng coi như có thể chiếu cố lẫn nhau."

Tô Khinh Ca hơi kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Giang Ly, có chút không thể tin được: "Sư tỷ... tỷ... muội còn tưởng rằng tỷ sẽ không đồng ý..."

Giang Ly cong khóe môi ôn nhu cười, trong mắt có sủng nịch giơ tay xoa xoa đầu Tô Khinh Ca: "Sư tỷ có khi nào lại không đồng ý quyết định của muội? Chỉ là lần này không để muội một mình tuỳ hứng, tỷ đi cùng muội cũng là vì để nhắc nhở muội, miễn cho muội đắc ý vênh váo."

Nói đến đây Giang Ly nhợt nhạt mỉm cười một tiếng, nhưng lại có chút buồn bã.

Tô Khinh Ca ôm lấy cánh tay của Giang Ly, cong mắt cười nói: "Sư tỷ đối với muội tốt như vậy, đáng tiếc muội không phải nam nhân, nếu không nhất định sẽ cưới tỷ."

Giang Ly hoảng hốt một trận, trong mắt hiện lên một tia khao khát, nhưng cuối cùng lại bất lực nói: "Muội a."

"Cắt!" Cố Duyên cực kỳ vừa lòng gật đầu: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Khinh Ca lại tràn đầy tự tin như vậy, kỹ thuật diễn xuất của Giang lão sư  quả thật rất tốt."

Nghe vậy, Giang Ly cúi đầu mỉm cười: "Cảm ơn đạo diễn Cố đã khích lệ."

Lúc này Ôn Du cũng mở cửa quay trở lại, nàng hơi cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng khi nhìn thấy mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Đã diễn xong rồi sao?"

"Ừm!" Cố Duyên gật đầu: "Nữ chủ và nữ xứng cơ bản đã xác định xong, tiếp theo sẽ là nam."

Ôn Du cười nhạt: "Được, vậy chuyện còn lại liền làm phiền tiền bối, chiều nay em phải đi Pháp một chuyến, có một cuộc họp phải tham dự."

Tô Khinh Ca sửng sốt, theo sau buột miệng nói: "Cậu sẽ đi trong bao lâu?"

"Nhiều nhất là hai ngày." Ôn Du ôn nhu cười một tiếng: "Đừng lo lắng, tổng bộ công ty của mình còn mấy ngày nữa sẽ được chuyển về nước, sau này sẽ phát triển ở quốc nội."

Nghe vậy, Tô Khinh Ca không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Được, mình lấy chìa khoá trong nhà đưa cho cậu, khi cậu quay lại nếu không có mình ở đây liền có thể trực tiếp về nhà."

"Ừm." Ôn Du mỉm cười, sau đó lại nhìn đồng hồ nói: "Vốn dĩ muốn mời mọi người cùng ăn cơm trưa, nhưng phải đón chuyến bay nên rời đi trước, khi trở về hẹn mọi người ở đoàn phim."

"Được." Ba người gật gật đầu.

Ôn Du cầm lấy túi xách và tiếp nhận chìa khóa từ tay Tô Khinh Ca, gật đầu với mọi người rồi rời đi.

Ánh mắt của Giang Ly nhìn theo Ôn Du rời đi trở nên có chút thâm thuý, nàng mím môi, cuối cùng hoàn hảo giấu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro