Chương 118: Y tiên (5)
Thẳng đến khi Duyệt Trúc rời đi, Hoa Tình tay mới buông ra, trên móng tay dính một vết máu, lòng bàn tay hẳn là đã trầy da.
Hoa Tình lúc này muốn chạy tới chỗ đất trống trung tâm y cốc, trên tay truyền đến một tia đau đớn, nàng đem tay giơ lên trước mặt.
Lòng bàn tay trắng nõn nổi lên vệt hồng trông thật chói mắt.
- Tình nhi!
Một giọng nam từ tính truyền đến, Hoa Tình bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nam tử tuấn dật xuất hiện ở trước mặt Hoa Tình, hình ảnh thường xuyên thoáng hiện trong đầu bỗng trở nên rõ ràng.
Đầu truyền đến một trận đau nhức, Hoa Tình hôn mê bất tỉnh.
Cao Tuấn Khải một tay đem Hoa Tình ôm trong ngực, thấy vết sẹo trên mặt nàng còn chưa hoàn toàn mất đi, trong mắt là nồng đậm đau lòng.
Tình nhi của hắn chịu khổ rồi! Hắn nhất định sẽ làm đám người kia phải trả giá ngàn lần!
Cao Tuấn Khải cầm tay Hoa Tình, ánh mắt gắt gao khóa trụ khuôn mặt nàng.
Lòng bàn tay truyền đến một chút cảm giác ướt át, Cao Tuấn Khải đem tay Hoa Tình giơ lên trước mặt, thấy vết thương nho nhỏ trên lòng bàn tay, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía sân.
Niệm Mị đứng ở trên hành lang lầu hai, ánh mắt nhìn về phía Hoa Tình.
Hai người này tương ngộ sớm như vậy sao? Là do nàng đến nên mọi thứ đã thay đổi?
- Sư phụ!
Tiếng gọi của Duyệt Trúc vang lên phía sau Niệm Mị.
Niệm Mị quay đầu lại, nhìn về phía Duyệt Trúc, vẻ mặt tươi cười.
- Như thế nào đã trở lại? Không phải ta kêu con đi bồi Tình cô nương sao?
Duyệt Trúc bĩu môi, không vui nói:
- Nàng nói không cần con bồi, cho nên con liền trở lại!
Niệm Mị ôn nhu tươi cười bất biến, ánh mắt nhìn chằm chằm Duyệt Trúc.
- Lời con nói là sự thật? Không phải là con mặc kệ nàng ở đó liền bỏ đi?
Duyệt Trúc bĩu môi cúi đầu, âm thanh có chút oán khí.
-Sư phụ, người không tin con!
Bàn tay hơi lạnh xoa đầu Duyệt Trúc, Niệm Mị ôn nhu thanh âm truyền vào lỗ tai Duyệt Trúc.
- Sư phụ tin tưởng con!
Duyệt Trúc nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Niệm Mị, cười thật lớn.
- Con biết sư phụ người là tốt nhất!
Mặt trời thật nhanh ngả về phía Tây, Niệm Mị buông sách trên tay, nhìn về phía Duyệt Trúc.
- A Trúc, Tình cô nương đã lâu như vậy còn chưa có trở về? Con mau đi xem!
- Không cần!
Một thân ảnh yểu điệu từ ngoài phòng tiến vào, trên mặt có chút mỏi mệt.
Ánh mắt Niệm Mị chuyển hướng nhìn Hoa Tình, kinh ngạc.
- Tình cô nương, cô làm sao vậy?
Hoa Tình nhìn về phía Duyệt Trúc, trong mắt có chút ủy khuất, muốn nói lại thôi.
- Duyệt... Không có gì!
Ánh mắt Niệm Mị lại chuyển tới Duyệt Trúc.
- A Trúc?
Duyệt Trúc trừng mắt nhìn Hoa Tình, tức giận nói:
- Ngươi đây là có ý gì? Rõ ràng lúc nãy là ngươi kêu ta trở về!
Hoa Tình có chút không thể tin tưởng nhìn Duyệt Trúc, giật giật môi.
- Ta... Ta không...
- Ngươi!
- A Trúc!
Niệm Mị ngăn lại hai người đang nói chuyện, nhìn về phía Hoa Tình.
- Tình cô nương, cô đi về trước đi!
Hoa Tình đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, không phải là thế này! Rõ ràng nghe nói y tiên là người tốt, hơn nữa cũng không bênh vực người của mình, như thế nào sẽ không có trách cứ Duyệt Trúc?
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng là nhớ tới lời hôm nay Cao Tuấn Khải nói, Hoa Tình cúi đầu, tựa hồ có chút ủy khuất xoay người rời đi.
Duyệt Trúc nhìn bóng dáng Hoa Tình, âm thầm cắn răng, xoay người ánh mắt nhìn về phía Niệm Mị.
- Sư phụ, thật sự là nàng kêu con trở về!
Niệm Mị ôn nhu không giảm, có chút buồn cười nhìn Duyệt Trúc.
- Con là do sư phụ nuôi lớn, con là người như thế nào chẳng lẽ sư phụ không biết sao?
Duyệt Trúc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền nở nụ cười vui vẻ.
- Sư phụ, người thật tốt!
Niệm Mị đem sách trên bàn cầm ở trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm dòng chữ.
Ta thật tốt sao? Ta chính là ác ma! Như thế nào vẫn luôn có người nói ta là người tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro