Chương 122: Y tiên (9)
Nghe xong kế hoạch của hai người, Niệm Mị lúc này mới rời đi.
Ngày hôm sau Hoa Tình mới 'tỉnh lại'!
Niệm Mị kiểm tra cho nàng một chút, không có gì đáng ngại.
Hai người tỏ vẻ phải rời khỏi, vốn đã chuẩn bị tốt một đống lý do thoái thác để ở lại, nhưng thời điểm mời Niệm Mị cùng bọn họ rời đi, Niệm Mị trực tiếp đáp ứng.
- A?
Cao Tuấn Khải cùng Hoa Tình đều không có phản ứng, đây là đáp ứng bọn họ sao? Một đống lý do thoái thác bọn họ chuẩn bị còn chưa nói ra đâu!
- Các người không phải mời ta cùng rời đi sao? Ta cũng đã nhiều năm không ra khỏi y cốc, vừa lúc có thể cùng các ngươi đi ra ngoài nhìn xem!
Vẫn là Cao Tuấn Khải phản ứng lại trước, gật đầu nói:
- Y sư, ngài nói thật sao! Còn ái đồ của ngài?
Niệm Mị nhìn về phía phòng Duyệt Trúc, ôn nhu nói:
- Tất nhiên là mang theo nàng!
Chuẩn bị tốt hãm hại không có nơi dùng, ngày hôm sau bốn người cùng nhau rời đi.
Bởi vì xương sườn Hoa Tình bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi, hành trình có chút thong thả.
Hơn nữa Duyệt Trúc thường kích thích Hoa Tình, làm nàng muốn phát hỏa nhưng bởi vì muốn giả bộ ôn nhu mà nghẹn lại, vết thương càng chậm lành.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, mấy người mới chậm rì rì tới đô thành- Cao thành!
Nơi này là Cao quốc. Quốc quân đương nhiệm hai mươi lăm tuổi, nghe nói là người ngu ngốc, vô đạo, háo sắc.
Sau khi Niệm Mị tiến vào Cao thành, nghe thấy nhiều nhất chính là nghị luận về hôn quân Cao quốc.
Cao Tuấn Khải dọc đường đi nghe người khác đối với quốc quân mắng chửi, không có bất cứ biến hóa gì, tựa hồ tập mãi thành thói quen.
Duyệt Trúc lần đầu đến Cao thành, giống như là tiến vào thế giới mới, nhìn Đông ngó Tây.
- Đồ quê mùa!
Đã quen cùng Duyệt Trúc cãi nhau, Hoa Tình bắt được cơ hội liền châm chọc Duyệt Trúc.
Duyệt Trúc lúc này tâm tình tốt, cũng không cùng nàng so đo, chỉ xua xua tay nói:
- Ta vốn dĩ chính là đồ quê mùa!
Duyệt Trúc không so đo không có nghĩa là Hoa Tình sẽ bỏ qua, một đường đi tới đây đều bị Duyệt Trúc chọc cho tức chết, thật vất vả mới có cơ hội tự nhiên là muốn dùng sức châm chọc.
Ngày thường nàng không thể cùng Duyệt Trúc đối mắng, nhẫn nhịn đến bây giờ Hoa Tình đã có chút nội thương.
- Đồ quê mùa chính là đồ quê mùa...
Hoa Tình vừa mở miệng liền nói không ngừng, Cao Tuấn Khải bắt đầu nhăn mày, Hoa Tình lại không có phát hiện, vẫn như cũ lải nhải không ngừng.
Duyệt Trúc rốt cuộc chịu không nổi, la lên.
- A! Ngươi lải nhải đủ chưa?
Những người chung quanh ánh mắt vốn dĩ hướng trên người Niệm Mị cùng Cao Tuấn Khải lén lút nhìn, Duyệt Trúc kêu lên một tiếng làm cho bọn họ có lý do nhìn trực tiếp.
Cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nhóm Niệm Mị bên này, Hoa Tình có chút xấu hổ.
- Ngươi nhỏ giọng một chút không được sao? Có nhiều người nhìn như vậy...
Duyệt Trúc nghe vậy ánh mắt nhìn về phía chung quanh, quả nhiên một đám người đều nhìn các nàng chằm chằm.
Nàng tuy rằng không biết cái gì gọi là thẹn thùng, từ trước cho tới nay rất ít khi xuất cốc, số lần nhìn thấy người ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đột nhiên bị một đám người xa lạ nhìn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Vì thế nàng chạy đến bên người Niệm Mị, tránh ở phía sau, tay bắt lấy vạt áo Niệm Mị.
Niệm Mị sờ đầu nàng, tươi cười ôn nhu nói:
- Nữ hài tử nên rụt rè một chút, lần sau không được thất lễ như vậy, con xem vi sư cũng rất ít ra ngoài, nhưng không có giống như con.
Duyệt Trúc nấp phía sau Niệm Mị, đôi mắt linh động nhìn khắp nơi, ừ nhẹ một tiếng.
- Được rồi! Đi chơi đi! Bọn họ cũng sẽ không cười con!
Niệm Mị đem Duyệt Trúc từ phía sau kéo ra, hướng người chung quanh xấu hổ cười cười, mọi người lập tức tản ra.
===========================
Ta là con ong chăm chỉ, cầu bình chọn a ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro