Chương 124: Y tiên (11)


Duyệt Trúc ngoan ngoãn đi theo sau Niệm Mị, nàng mang theo Duyệt Trúc đi vào hồ hoa sen trong đình rồi dừng lại.

- Nói đi! Ngươi là ai?

Niệm Mị không có quay đầu lại, thanh âm ôn nhu như cũ, nghe không ra cảm xúc.

Nếu không phải lần này Cao Tuấn Khải trúng độc, nàng có lẽ còn chưa nhớ tới, đồ nhi này của Y Minh không đơn giản.

Duyệt Trúc ánh mắt linh động, chỉ cười nói:

- Vậy còn ngươi là ai? Ta nhớ không lầm, sư phụ ta là một người lạnh lùng!

Niệm Mị xoay người, nhìn vào mắt Duyệt Trúc, cười.

- Ta tên Niệm Mị! Ngươi là?

- Mị Nhược Tâm!

- Mị Nhược Tâm...

Niệm Mị ôn nhu lặp lại một lần cái tên này, không bởi vậy mà có bất luận biến hóa.

Nàng đã từng cảm giác được nàng ta đặc biệt, lại không nghĩ rằng nàng ta giống mình có thể xuyên qua ba ngàn thế giới!

Như vậy đồ nhi của Y Minh một đời kia chết đi rốt cuộc là Duyệt Trúc, hay là Mị Nhược Tâm?

Bất quá mấy thứ này đối với Niệm Mị mà nói cũng không quan trọng, người lai lịch không rõ ràng, liền không thể giữ ở bên người!

Niệm Mị ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm Mị Nhược Tâm, hai người đều không nhìn thấu đối phương suy nghĩ cái gì, lại phảng phất cảm thấy đối phương giống mình, nhìn nhau cười, Niệm Mị mở miệng trước.

- Ta hy vọng về sau chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau! Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, hiện tại ngươi đấu không lại ta!

Mị Nhược Tâm gật đầu, lời nói của Niệm Mị chính là sự thật, vô luận mục đích của mình là gì, vẫn là đấu không lại nàng ta. Huống hồ nàng tới nơi này chỉ là để du ngoạn, không cần thiết đi trêu chọc người cường đại lại biến thái như vậy!

Mị Nhược Tâm ánh mắt nhìn về phía Niệm Mị, quanh thân nàng tràn ngập hắc khí mãnh liệt, lại nhìn chính mình tản ra ánh sáng nhu hòa.

Nàng cùng mình là ở hai cực đối lập!

- Ta nói rồi ngươi thực đặc biệt! Về sau không cần đi theo ta! Ta tin tưởng ngươi đã không còn gì để học!

Thanh âm Niệm Mị vang lên, nhấc chân rời đi, chỉ chừa cho Mị Nhược Tâm một cái bóng dáng.

Mị Nhược Tâm nhìn bóng dáng Niệm Mị biến mất ở trước mặt, thấp giọng.

- Ngươi cũng thực đặc biệt! Chỉ hy vọng về sau chúng ta không phải là địch nhân!

Duyệt Trúc rời đi!

Tin tức này Hoa Tình ngày hôm sau mới biết được, một đêm thủ ở trước giường Cao Tuấn Khải nàng có chút tiều tụy, nhưng sau khi biết được Niệm Mị cùng Duyệt Trúc nói cái gì, sau đó Duyệt Trúc liền thu thập đồ đạc rời đi, Hoa Tình trên mặt tiều tụy ngay lập tức bị hưng phấn thay thế.

Cái nữ nhân chán ghét kia rốt cuộc đi rồi!

Niệm Mị sinh hoạt như cũ, giải độc cho Cao Tuấn Khải, ngẫu nhiên ra ngoài phủ đi dạo.

Trong thế giới này, kẻ giả trang giỏi nhất chính là Mị Nhược Tâm, đã lừa gạt Y Minh, thậm chí còn lừa gạt chính mình!

Cái này làm cho Niệm Mị cảm thấy có điểm không vui, bất quá, mình cùng Mị Nhược Tâm chung quy là hai người qua đường!

A Ly cũng không biết làm cái gì đi! Nàng đã rất lâu không gặp qua nó, một mình du tẩu ở ba ngàn thế giới thật sự có chút nhàm chán.

Niệm Mị tự mình sắc thuốc cho Cao Tuấn Khải, dược liệu một cây khỏa bị đầu nhập sa hồ????, nước ấm sôi trào không dậy nổi một tia cảm xúc của nàng.

Hương dược liệu tỏa ra bốn phía, khóe miệng Niệm Mị gợi lên độ cung hoàn mỹ nhất, đem thuốc đổ ra chén, tự mình mang đến cho Cao Tuấn Khải.

Có Niệm Mị tự tay sắc thuốc, độc của Cao Tuấn Khải được giải vô cùng mau, không đến ba ngày độc trên người hắn đã tiêu tán.

Mất máu quá nhiều làm sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng tinh thần lại mười phần.

- Y sư, không biết ngài có thể giúp ta chế tạo độc dược vô sắc vô vị có thể nhanh chóng làm chết người, ta muốn dùng để phòng thân! Lần này bị hạ Diệp Sương độc, không biết lần sau lại sẽ là cái gì...

Cao Tuấn Khải tiếp tục bịa chuyện, ý đồ đả động Niệm Mị, không đợi hắn tiếp tục nói tiếp, Niệm Mị đã tỏ thái độ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro