Chương 125: Y tiên (12)- END
- Được!
- Ta... Cái gì?
Cao Tuấn Khải có chút không thể tin được, Niệm Mị nhanh như vậy liền đáp ứng.
Niệm Mị buông chén thuốc, cảm thấy ở lại nơi này có chút nhàm chán, muốn nhanh chóng rời đi.
- Ta có thể giúp ngài chế tác một loại dược vô sắc vô vị để phòng thân! Nhưng sau khi làm xong ta liền phải rời đi.
Cao Tuấn Khải kích động, mắt đã có chút đỏ, y tiên dược khó cầu được, hắn đều đã chuẩn bị tốt, lại không nghĩ rằng đơn giản như vậy.
- Thỉnh y sư chế tác nhiều một chút, ta nhất định vô cùng cảm kích!
Niệm Mị gật đầu, không nói gì, lập tức rời đi.
Điều Y Minh muốn biết hết thảy đã sáng tỏ.
Hắn chết oan là bởi vì tài năng của hắn, người có năng lực cường đại nhất định kẻ khác sẽ mong muốn, chỉ là mong muốn đó có tốt có xấu, Y Minh vừa vặn gặp phải loại thứ hai.
Nhưng Niệm Mị không cảm thấy Y Minh đáng thương, rốt cuộc người tốt giúp người không cầu báo đáp!
Nàng Niệm Mị trước nay không phải người tốt!
Năm ngày trôi qua, Niệm Mị cầm mười bao thuốc bột đi tới trước mặt Cao Tuấn Khải.
- Đây là kim cốt tán ta chế, vô sắc vô vị có thể tán trong không khí, cũng có thể tán với rượu. Người dính phải thân thể suy yếu, lập tức xụi lơ, một canh giờ sau sẽ chết.
Cao Tuấn Khải cao hứng tiếp nhận, cảm kích nhìn Niệm Mị.
- Không biết y sư sau này có tính toán gì không? Nếu có thể, thỉnh y sư lưu lại!
Niệm Mị ôn nhu tươi cười, quần áo màu trắng làm nàng có chút hư ảo, tựa hồ giây tiếp theo sẽ thuận gió mà đi.
- Cảm tạ ý tốt của công tử, nhưng mà ta muốn du lịch thiên hạ!
Cao Tuấn Khải ánh mắt lóe lên, cười nói:
- Chúc y sư thuận buồm xuôi gió!
Niệm Mị gật đầu, xoay người.
Dao găm sắc bén xuất hiện ở phía sau nàng, lưỡi dao lạnh băng phản xạ dưới ánh mặt trời.
Nếu ngươi không muốn lưu lại, muốn du lịch thiên hạ, như vậy liền đi tìm chết đi!
Ta không dùng được ngươi, tự nhiên cũng không thể để người khác dùng đến.
Cao Tuấn Khải cầm dao găm hung hăng đâm tới, Niệm Mị bước chân ra phía sau, thân thể lùi lại, dao găm rơi vào không khí.
Niệm Mị trên tay chuẩn bị tốt thuốc bột hướng về phía Cao Tuấn Khải, bình tĩnh xoay người rời đi.
Nàng biết, hắn sẽ không bỏ qua nàng!
Thuốc bột bay vào trong mắt Cao Tuấn Khải, trước mắt hắn hoàn toàn tối đen lại.
- Tình nhi! Nhất định không thể để hắn rời đi!
- Được!
Tiếng nói thanh thúy đáp lại, Hoa Tình không biết từ nơi nào xuất hiện, váy phiêu dật, nhảy từ trên không xuống định giáng trước mặt Niệm Mị, cùng với khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng ta dưới ánh mặt trời có chút hư ảo.
- Á!
Nàng ta theo thói quen dùng chân phải chạm đất để ổn định thân thể, nhưng chân phải lại vô lực, làm nàng té ngã trên đất.
Tức khắc mỹ lệ biến mất, chỉ còn lại xấu hổ.
Niệm Mị trực tiếp vòng qua người Hoa Tình, đạp chân rời đi.
Lúc trước thời điểm khi cứu Hoa Tình, nàng liền ở chân phải của nàng ta động tay một chút.
Nàng biết Hoa Tình tuyệt đối không phải là nữ tử tay trói gà không chặt, bằng không sao có thể từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống y cốc lại không tử vong?
Hoa Tình ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đạm mạc của Niệm Mị, không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt trừng lớn.
- Là ngươi!
Niệm Mị bước chân dừng lại, âm thanh lãnh đạm truyền đến.
- Con người có ân thì phải báo đáp, ngươi lại lấy oán báo ân không xứng làm người!
Lời còn lại Niệm Mị không tiếp tục nói ra, không xứng làm người, như vậy làm thực vật đi!
Niệm Mị rời đi, Hoa Tình vốn định bắt lấy Niệm Mị, lại phát hiện tay mình đã cứng đờ không động đậy nổi.
Niệm Mị trực tiếp rời đi thế giới này, Hoa Tình thành người thực vật, Cao Tuấn Khải mắt bị mù, ngôi vị hoàng đế bị người khác đoạt! Hai người nửa đời sau nhất định sẽ sống không bằng chết!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro