Chương 129: Ta là người sáng lập mạt thế (4)


Tuy nhiên để chế tạo thứ này cũng thập phần phức tạp, một tháng cũng chỉ có thể chế tạo ra một cái.

Vốn dĩ nàng cũng không nghĩ trực tiếp phá hủy một thành thị, nhưng hiện tại nàng muốn làm như vậy!

Nếu pháp tắc đã ra tay, như vậy Niệm Mị nàng cũng không thể chỉ có trốn tránh?

Trong một tháng, Niệm Mị thu thập nguyên liệu để chế tạo lựu đạn, tìm một phòng thí nghiệm, Niệm Mị giết chết toàn bộ tang thi bên trong, nơi này một người sống cũng không có, tình huống như vậy làm Niệm Mị có chút kinh ngạc.

Đem A Ly từ trong ngực thả xuống, Niệm Mị liền bắt đầu chế tác, ước lượng chính xác đến từng milligram lượng thuốc nổ.

Một tháng, trừ bỏ ăn uống, Niệm Mị vẫn luôn chế tác lựu đạn.

Thời điểm lựu đạn thứ nhất chế tạo xong, trên mặt nàng mệt mỏi hóa thành hư không.

Một vật hình cầu, màu đen, to bằng nắm tay được Niệm Mị cầm trên tay. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắc cầu, tươi cười ôn nhu.

Lựu đạn, rốt cuộc chế tác thành công!

Niệm Mị lần nữa tìm một cái trực thăng, nàng không thể không cảm tạ nơi này nhiều người giàu, trực thăng tư nhân liền có thể tìm thấy dễ dàng như vậy.

Cánh quạt nhanh chóng chuyển động, trực thăng bắt đầu bay lên.

A Ly bám vào áo Niệm Mị, sợ chúnh mình sẽ bị gào thét cuồng phong thổi bay mất.

Lên tới dộ cao nhất định, sau khi xác định đã an toàn, Niệm Mị mới ném lựu đạn trong tay xuống dưới.

Mười giây lựu đạn từ trên cao rơi xuống chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất, chốt an toàn được mở ra, sau đó oanh liệt nổ tung.

Tiếng nổ thật lớn, vang vọng thiên địa! Trong lúc ánh lửa tận trời, một thành thị phồn hoa đã bị phá hủy, bức xạ nhiệt làm Niệm Mị đang điều khiển trực thăng cũng phải rung lên ba cái.

Niệm Mị không ở lại xem thành thị phía dưới đã trở thành phế tích, điều khiển máy bay trực thăng rời đi, bay đến thành thị tiếp theo!

Móng vuốt của A Ly bám thật chặt vào áo Niệm Mị, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thành thị không biết đã từng là cảnh tượng gì.

Nó có lẽ đã sai rồi!

Niệm Mị đã chuẩn bị thật tốt, vào thời điểm pháp tắc phát hiện không đúng, đánh xuống một đạo sấm sét, Niệm Mị đã nhảy ra khỏi trực thăng.

Máy bay trực thăng lại lần nữa hóa thành tro bụi, cũng may Niệm Mị đã rời khỏi thành thị bị phá hủy.

Móng vuốt A Ly gắt gao bám vào Niệm Mị, không biết suy nghĩ cái gì, vẫn luôn xuất thần.

- Cô gái, có muốn hay không cùng tôi đến căn cứ?

Một giọng nam vang lên phía sau Niệm Mị, nàng quay đầu lại, thấy một người đàn ông 25, 26 tuổi diện mạo bình thường, cơ bắp cuồn cuộn.

Bên cạnh người đàn ông có một chiếc xe jeep đang đậu, trên xe không có người, nhìn dáng vẻ hẳn là ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Bốn phía có tang thi vây quanh, Niệm Mị nhìn đám tang thi, lại nhìn người đàn ông kia, cuối cùng lựa chọn đi về phía hắn.

Người đàn ông khóe miệng nhếch lên, dọc đường đi liền xuất hiện một thiếu nữ, thoạt nhìn lớn lên cũng không tệ lắm!

Niệm Mị chạy tới bên người hắn, liếc mắt nhìn một cái, thấy trong mắt hắn có ý cười dâm tà, Niệm Mị đối với hắn ôn nhu cười.

Tây Mai này, có thể nói lớn lên không tồi, hơn nữa một thân quần áo màu đen, trên người không có một tia chật vật. Ôn nhu tươi cười một khắc thành công mê hoặc người đàn ông.

Thấy hắn ngây người, trong chớp mắt Niệm Mị đoạt lấy chìa khóa bên hông, nhanh chóng lên xe, khởi động động cơ, khói bụi đằng sau xe bay vào mặt hắn.

Người đàn ông lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa mới trong nháy mắt đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro