Chương 138: Ta là người sáng lập mạt thế (13)


Dương Tuấn Tài thấy chính mình cùng một đám dị năng giả cùng công kích, Niệm Mị vẫn có thể chạy, trong lòng hắn bốc cháy, nhưng không phải lửa giận, mà là khủng hoảng.

Người có được tốc độ như vậy, nếu thật sự động thủ với mình, như vậy mình có thể còn mạng sống sao?

Dương Tuấn Tài theo bản năng sờ cổ, sợ giây tiếp theo nơi đó sẽ xuất hiện một lỗ hổng.

Trên thực tế.khi tay hắn vừa buông xuống, trong nháy mắt, cấp dưới bên cạnh hắn trên cổ xác thật xuất hiện một lỗ hổng.

Mặt lại lần nữa bị máu phun, Dương Tuấn Tài đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thân thể bắt đầu run rẩy.

Niệm Mị ngồi trên ban công, trong tay thưởng thức một cây kim thêu hoa.

Ở nơi xa chính là đám người Dương Tuấn Tài, Niệm Mị có thể thấy rõ ràng Dương Tuấn Tài, Dương Tuấn Tài lại không nhìn thấy Niệm Mị.

Dương Tuấn Tài thân thể run rẩy, không biết hướng về phía người bên cạnh gào thét cái gì, dị năng phóng loạn xạ.

Niệm Mị gợi lên khóe môi, kim thêu hoa trong tay lại lần nữa bay ra. Dám thiêu nàng? Vậy tốt nhất đi tìm chết đi.

Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cảm giác cái chết cận kề.

Kim thêu hoa mỗi lần bay ra, liền sẽ giết chết một người bên cạnh Dương Tuấn Tài.

Những người đó máu tươi phun trên mặt Dương Tuấn Tài, làm hắn khủng hoảng, kim thêu hoa lại cố tình không làm hắn bị thương.

Ánh mắt Dương Tuấn Tài tràn đầy hoảng sợ nhìn về bốn phía, hắn không biết khi nào trên cổ mình sẽ xuất hiện nhiều thêm một vết thương, sau đó chết đi.

Tựa như… Giống như là quỷ hồn giết người!

Trên thế giới này căn bản không có quỷ hồn, khẳng định là do con người làm! Đúng, khẳng định là do người, chắc chắn là Tây Mai, người phụ nữ quỷ dị kia cùng hồ ly của cô ta làm!

Dương Tuấn Tài vẫn luôn tự  thôi miên, nhưng thật sự không có quỷ sao? Tang thi cũng đã xuất hiện, sẽ không có quỷ?

Dương Tuấn Tài trong lòng tin tưởng có quỷ, nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ thôi miên chính mình, hướng về không khí hét lên:

- Là ai? Mau ra đây! Không ra cũng đừng trách ta không khách khí!

Dị năng lấy hắn làm trung tâm, hướng bốn phía tấn công.

A Ly ngồi trên ban công, tuy thị lực của nó tốt hơn người thường, nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ thấy nơi xa bóng người cùng dị năng lóng lánh.

Niệm Mị trong tay cầm kim thêu hoa, không có dấu ý định giết người.

Niệm Mị không hướng về phía người bên cạnh Dương Tuấn Tài động thủ, kim thêu hoa ghim vào cánh tay Dương Tuấn Tài. Dương Tuấn Tài chỉ cảm thấy cánh tay chợt lạnh, duỗi tay liền thấy máu trào ra.

Bởi vì kim thêu hoa tốc độ quá nhanh, hắn thậm chí không  cảm giác được đau đớn.

Lúc này, hắn trực tiếp bị dọa điên rồi, ném dị năng về bốn phía, đem người bên cạnh giết chết.

Niệm Mị nhìn một đám người bên cạnh Dương Tuấn Tài ngã xuống, kim thêu hoa ngẫu nhiên bắn về phía hắn, Dương Tuấn Tài càng thêm hoảng loạn.

Cho đến khi dị năng cạn kiệt, Dương Tuấn Tài mới phát hiện toàn bộ thế giới an tĩnh đến đáng sợ, người bên cạnh hắn không biết khi nào toàn bộ đã chết.

Toàn bộ thế giới chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của hắn.

Niệm Mị ôm A Ly bước đến gần Dương Tuấn Tài, trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân của Niệm Mị dị thường rõ ràng.

Dương Tuấn Tài bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy Niệm Mị, run rẩy chỉ tay về phía nàng.

- Là cô?

Niệm Mị không nói gì, kim thêu hoa trong tay bắn ra, Dương Tuấn Tài mở to hai mắt, kim thêu ghim vào ấn đường của hắn.

Thân thể hắn thẳng tắp đổ xuống, tạo ra tiếng trầm vang.

Niệm Mị xoay người rời đi, đem toàn bộ căn cứ quét sạch một lần, nàng tìm được một phòng thí nghiệm, bên trong có không ít người.

Có rất nhiều nhân viên nghiên cứu, cũng có rất nhiều người bị nghiên cứu!

Những người này, không ngoại trừ một ai, tất cả đều bị Niệm Mị giết chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro