Chương 150: Trả lại thiên phú cho ta (10)


- Cũng không biết là tiểu nha đầu ở đâu ra, không biết trời cao đất dày đi tới Hiệp Hội Luyện Dược Sư, không nhìn lại xem mình có thực lực hay không.

Nữ tử không chút khách khí châm chọc, Niệm Mị ánh mắt ôn nhu như cũ, không phản bác nữ tử, chỉ đứng tại chỗ.

- Mị sư, người đã trở lại! Hội trưởng bảo tiểu nhân tới nghênh đón người!

Âm thanh châm chọc của nữ tử vừa rơi xuống, một nam tử liền đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Niệm Mị, cung kính  hành lễ với nàng.

Cái gì kêu vả mặt? Cái này chính là vả mặt!

- Cái... Cái gì?

Nữ tử chỉ vào Niệm Mị, không thể tin được nhìn về phía nam nhân.

- Ngài nói nàng là Mị sư? Sao có thể?

Mị sư không ai không biết, hơn mười tuổi có thể luyện ra tứ giai linh dược!

Nghe nói nàng...

Từ từ!

Nữ tử nhìn Niệm Mị, xiêm y màu tím, khăn che mặt.

Đây còn không phải là đặc điểm nhận dạng của Mị sư sao? Điều này không quan trọng, quan trọng nhất chính là, Hiệp Hội Luyện Dược Sư đối với Mị sư vô cùng kính trọng.

Quả nhiên, suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, nam tử ra nghênh đón Niệm Mị liền nhíu mày phất tay.

Vài người lập tức đi ra từ trong đám người.

- Người này đối Mị sư bất kính, kéo ra ngoài, vĩnh viễn không được nhập hội!

Nữ tử ngơ ngác nhìn Niệm Mị, tựa hồ bởi vì tin tức Niệm Mị là Mị sư mà chưa phục hồi tinh thần, bất quá trong đáy mắt mờ mịt của nàng ta có một tia tham lam.

Niệm Mị thanh âm ôn nhu truyền vào tai nàng ta.

- Những kẻ ghen ghét với người khác, thật là ghê tởm!

Ngay sau đó, cổ nữ tử đau xót, chưa kịp giãy giụa đã bị kéo ra ngoài.

Niệm Mị nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh nữ tử lúc nãy, dưới khăn che mặt là nụ cười ôn nhu.

Rất tốt, cá đã cắn câu!

Niệm Mị đi về phía nam tử nghênh đón nàng, đám người tự nhiên nhường ra một con đường.

Tay Phan Gia Hân giấu trong ống tay áo hơi nắm chặt, đáy mắt là điên cuồng tham lam.

Sớm muộn gì có một ngày, mấy thứ này đều sẽ là của nàng!
Phan Gia Hân cúi đầu, khóe môi gợi lên, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Ngày hôm sau, Niệm Mị mới ra đến cửa hiệp hội đã bị một người đụng phải, bất quá Niệm Mị không té ngã, người đụng phải nàng lại lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

- Á!

Thiếu nữ kêu lên một tiếng nhẹ nhàng, tiếp theo ngay lập tức bò dậy, cúi đầu hấp tấp nói:

- Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta không phải cố ý!

Thiếu nữ nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Niệm Mị, trong mắt là kinh ngạc cùng sùng bái.

- Mị sư!

Một tiếng thét kinh hãi từ trong miệng phát ra, thiếu nữ như ý thức được mình như vậy không đúng, lập tức che miệng, một hồi lâu mới buông ra.

Vẻ mặt hưng phấn nhìn Niệm Mị, ngạc nhiên nói:
- Mị sư, người là Mị sư sao? Ta rất thích người! Nghe nói linh dược thấp nhất người luyện ra cũng là tứ giai, ta có thể nhận người làm sư phụ không? Ta thật sự rất thích người!

Niệm Mị đôi mắt cong cong, trong mắt tràn đầy ôn nhu, thời điểm Phan Gia Hân cho rằng mình đã thành công, thanh âm ôn nhu vang lên.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Cái gì?

Phan Gia Hân hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, rõ ràng tiếng nói ôn nhu như vậy, như thế nào có thể nói ra những lời chanh chua?

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Niệm Mị kiên nhẫn lặp lại một lần, nói xong lại mở miệng:

- Ngươi cho rằng thân phận của ngươi đáng để ta lãng phí thời gian sao? Hay là ngươi cảm thấy chính mình đủ thiên phú?

- Ta...

Phan Gia Hân hé miệng, không biết nên phản bác như thế nào, vốn dĩ nàng cho rằng Niệm Mị ôn nhu, khẳng định rất dễ nói chuyện.

Nhưng tưởng tượng thường đối lập với hiện thực.

Niệm Mị nhìn thoáng qua một đám dược sư không biết khi nào đã tiến đến đây, mi mắt cong cong.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro