Chương 155: Trả lại thiên phú cho ta (15)


Niệm Mị ném ngân châm trên mặt đất, không nói gì.

Vài người dưới lôi đài sững sờ tại chỗ, đây là ngàn năm thiên tài sao? Đánh không lại liền sử dụng thủ đoạn?

- Nàng ta sao có thể làm như vậy? Thiên tài ư? Rõ ràng là tiểu nhân thì có!

- Thật nham hiểm!

……

Tiếng nghị luận dưới đài, Niệm Mị và Phan Gia Hân đều không nghe thấy. Phan Gia Hân thấy Niệm Mị tiếp được ngân châm, đáy mắt hiện lên đắc ý.

Ngón tay Niệm Mị giật giật, cảm nhận được cảm giác quái dị truyền đến ngón tay, nụ cười của nàng ôn nhu thêm vài phần.

Một tia hắc khí mà người khác không thấy tập trung ở tay nàng, một lát sau, cảm giác khác thường trên ngón tay đã biến mất.

Muốn dùng độc với nàng? Bản thân nàng chính là được hình thành từ những đồ vật độc nhất trên thế gian, bất luận loại độc gì nàng đều có thể hấp thụ!

Độc nhất vẫn là lòng dạ con người. Thuốc độc do Phan Gia Hân chế ra vô dụng với nàng.

Phan Gia Hân nhìn Niệm Mị đang tươi cười, một dự cảm bất thường nảy lên trong lòng.

Ngón tay Niệm Mị nâng lên, bắn về phía Phan Gia Hân.

Phan Gia Hân theo bản năng nghiêng người, lại phát hiện không chuyện gì xảy ra.

- Ngươi chơi ta!

Trong mắt nàng có xấu hổ, buồn bực, còn có một tia…thả lỏng.

Niệm Mị nhìn tia hắc khí bay vào thân thể Phan Gia Hân, tươi cười không đổi.

- Ta chơi ngươi như thế nào?

- Ngươi…

Phan Gia Hân mang sát ý nhìn Niệm Mị, không biết phản bác như thế nào.

Niệm Mị chỉ duỗi ngón tay, là do nàng đã quá mức khẩn trương, hiện tại không cãi được Niệm Mị.

Nói không lại, vậy đánh đi! Thuốc độc hẳn đã có hiệu nghiệm.

Phan Gia Hân vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, phi thân nhảy lên, hướng về Niệm Mị.

Niệm Mị cứ như vậy nhìn nàng, đối với việc nàng tới gần cũng không sợ hãi. Hoặc nói đúng hơn là không để ý.

Biểu tình của Niệm Mị chạm vào giới hạn cuối cùng của Phan Gia Hân, đáy mắt nàng ta xuất hiện điên cuồng, cùng không cam lòng, các loại mặt trái*( phần không được tốt đẹp và thường không được bộc lộ ra ngoài) của cảm xúc kết hợp với nhau.

Niệm Mị nhìn trên người Phan Gia Hân càng ngày càng nhiều hắc khí, ánh mắt ôn nhu trở nên mị hoặc.

Đúng, chính là như vậy! Mặt trái cảm xúc dần lớn lên…lớn lên.

Phan Gia Hân nhìn Niệm Mị, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.

Người dưới lôi đài người thấy thế lập tức lui về phía sau,  giữ khoảng cách với lôi đài.

- Nàng nhập ma, mau đi tìm đạo sư!

- Ta tìm đạo sư!”

- Ta đi tìm trưởng lão!”

Người dưới lôi đài lập tức tản ra, nhập ma, chuyện này mấy trăm năm trước có xảy ra một lần.

Mấy trăm năm trước, một thiên tài đạt Trúc Cơ Sơ Kỳ ở học viện Cực Trí nhập ma,  huỷ hoại hơn nửa cái học viện, cuối cùng mấy trưởng lão hợp lực mới trấn áp được, huỷ đi tu vi đuổi ra khỏi học viện.

Nhập ma, tuyệt đối là điều tối kỵ ở Tu Chân giới.

Bởi vì người nhập ma, thực lực sẽ tăng lên, bị thương cũng không đau đớn, vô cùng hung tàn.

Phan Gia Hân mắt đỏ tươi, lao về phía Niệm Mị, sát khí bốn phía!

Rõ ràng mình đã lợi hại như vậy, vì cái gì nàng ta không ngước nhìn mình, vì cái gì nàng ta vẫn không thèm để ý. Thiên phú đã mất, nàng ta vẫn còn cao cao tại thượng như vậy. Thật đáng chết!

Niệm Mị nhanh chóng chạy trên lôi đài, Phan Gia Hân đuổi theo ở phía sau không bỏ, tốc độ so với Niệm Mị không kém bao nhiêu.

Linh lực xoẹt qua bên người Niệm Mị, hiểm trở vô cùng.

Dưới lôi đài, mấy học viên chưa rời đi đều chăm chú nhìn.

Vài lần Niệm Mị thiếu chút nữa bị đánh trúng, cũng may nàng vẫn tránh thoát được.

Niệm Mị biểu tình nhàn nhã, mấy người dưới lôi đài lại đổ mồ hôi lạnh, sợ giây tiếp theo Niệm Mị bị đánh trúng, hoặc bị đánh bay ra khỏi lôi đài.

Chỉ cần một người tử vong, hoặc là bị đánh ra khỏi lôi đài, trận pháp sẽ tự động biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro