Chương 156: Trả lại thiên phú cho ta (16)


Cũng may, Niệm Mị không làm cho bọn họ thất vọng, tuy rằng mỗi lần thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn tránh thoát.

Thời điểm khi các trưởng lão tới, cảnh tượng họ nhìn thấy đó là Phan Gia Hân đỏ mắt công kích Niệm Mị.

Niệm Mị dường như có thể nhìn thấy bên ngoài, vào lúc trưởng lão tới, phi thân hạ lôi đài.

Trận pháp biến mất, Phan Gia Hân nhảy xuống lôi đài đuổi theo Niệm Mị.

Mấy trưởng lão thấy vậy lập tức vây quanh Phan Gia Hân. Trong đầu Phan Gia Hân lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất là giết chết Niệm Mị, thấy trưởng lão vây quanh mình, cho rằng họ muốn bảo vệ Niệm Mị, vì thế động thủ với cả bọn họ.

Phan Gia Hân đã thật sự nhập ma, Niệm Mị đứng ở một bên, tươi cười ôn nhìn mấy trưởng lão đang chiến đấu cùng Phan Gia Hân.

Thỉnh thoảng, nàng còn tiến lên kích thích Phan Gia Hân một chút.

Mấy trưởng lão đều là Kim Đan kỳ, tuy rằng sau khi Phan Gia Hân nhập ma, thực lực  tăng lên nhiều, nhưng vẫn không thắng được Kim Đan Kỳ trưởng lão. Chỉ sau vài hiệp, Phan Gia Hân đã bị khống chế.

Đạo sư của Phan Gia Hân lúc này cũng đã đến, mấy trưởng lão mang Phan Gia Hân đến chính điện, trực tiếp xem nhẹ đạo sư.

Đạo sư theo sát phía sau, Niệm Mị không đi theo.

Ngày hôm sau, sự việc Phan Gia Hân bị truyền khắp học viện.

Ngày thứ tư Phan Gia Hân mới tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt một mảnh tối đen như mực, hoàn toàn mờ mịt.

- Đây là chỗ nào?

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, không gian đen tối lập tức bừng sáng.

- Nơi này là Bế U thất, ngươi nhập ma, cho nên bị phạt giam ở chỗ này.

Đạo sư của Phan Gia Hân cầm theo một viên dạ minh châu đi đến.

Phan Gia Hân nhìn chằm chằm đạo sư, không thể tin được nói:
- Nhập ma?

Cho dù mới nhập học, nàng cũng biết nhập ma là gì.

Người nhập ma, sẽ bị đuổi khỏi học viện, linh lực sẽ bị phá hủy.

Phan Gia Hân lập tức vận khởi linh lực, phát hiện linh lực vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Yên tâm, bởi vì ngươi không làm thương tổn người khác, cũng không phá hỏng đồ vật trong học viện, cho nên chỉ bị phạt nhẹ, không phế đi linh lực, ngươi chỉ bị giam giữ ở Bế U thất hai tháng.

Đạo sư đem dạ minh châu đặt ở đầu giường Phan Gia Hân, trấn an nàng hai câu rồi rời đi.

Bế U thất là một căn phòng kín, bên trong tối đen, dễ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hiện tại đạo sư tặng cho Phan Gia Hân một viên dạ minh châu, điều này có nghĩa Phan Gia Hân chỉ bị cấm túc mà thôi.

Dù sao cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp, học viện sẽ không đối xử tệ bạc với nàng ta.

Niệm Mị không rời khỏi học viện, không gặp Phan Gia Hân, nàng cũng sẽ không đi.

Hai tháng sau Niệm Mị mới nhìn thấy Phan Gia Hân, đáy mắt nàng ta tràn đầy sát ý nhìn Niệm Mị.

Trực giác nói cho Phan Gia Hân biết, việc nàng nhập ma có liên quan đến Niệm Mị.

Tuy nhiên lần nhập ma này  làm thiên phú của nàng tăng lên không ít, tu luyện càng thêm dễ dàng.

Phan Gia Hân không có chuyện gì, Niệm Mị sớm đoán được, rốt cuộc dù có chuyện gì xảy ra, thiên tài vẫn sẽ được thiên vị.

Học viên thấy Phan Gia Hân  ban đầu kinh ngạc, ngay sau đó hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng không khỏi khinh bỉ học viện Cực Trí, nói cái gì mà tuyệt đối công bằng, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.

Phan Gia Hân sau khi bị cấm túc vẫn luôn an phận, cả ngày ở trong phòng bế quan tu luyện.

Niệm Mị thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, rèn luyện chân tay cùng thu thập một ít đồ vật cổ quái hiếm lạ.

Điều làm nàng có chút bất đắc dĩ chính là mỗi ngày Lưu Đình đều tìm mình gây phiền toái.

Niệm Mị mặc kệ nàng, không thèm quan tâm, nàng ta lại cho rằng Niệm Mị sợ hãi, càng ngày càng kiêu ngạo.

Sáng sớm hôm nay Niệm Mị mới rời giường, đẩy cửa ra bỗng thấy một con mãng xà màu bạc đang trừng mắt nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro