Chương 160: Thế tử hắc hóa đi (2)
Lỗ thông gió lập tức bị ăn mòn, ánh trăng chiếu xuống mặt Niệm Mị.
Nàng mở mắt, tập trung niệm lực, cảnh tượng bên ngoài lỗ thông gió xuất hiện trong đầu.
Cỏ xanh… Núi giả… Có lẽ là hoa viên phía sau.
Mật thất bắt đầu từ thư phòng của Lâm Mộc, không nghĩ lại nối liền tới tận hoa viên phía sau, xem cái mật thất này khá lớn.
Niệm Mị nhìn khoảng cách từ lỗ thông gió tới mặt đất, có chút bất đắc dĩ.
Tuy nói, pháp tắc không làm gì được nàng, nhưng muốn dùng thân thể của phàm nhân nhảy lên phía trên, vẫn có chút khó khăn.
Cân nhắc giữa lợi và hại, lúc này Niệm Mị mới nhón mũi chân, nhảy lên.
Đau đớn trên chân không hề ảnh hưởng đến động tác của nàng, khi bò ra ngoài lỗ thông gió, Niệm Mị mới thấy hết được cảnh tượng xung quanh.
Thì ra không phải hoa viên phía sau, mà là vườn hoa trong viện của Lâm Mộc, lỗ thông gió chính là một cái giếng cạn.
Trách không được cái giếng này đã bỏ hoang từ lâu nhưng Lâm Mộc không cho người lấp đi, thì ra dùng để liên kết với mật thất.
Hiện tại hẳn là đêm khuya, toàn bộ phủ thế tử an tĩnh đến đáng sợ, thế giới này không biết đến khinh công, cho nên những cái gọi là ám vệ cũng không tồn tại.
Bỗng nhiên chân phải truyền đến cảm giác đau đớn cùng vô lực, như muốn nói cho nàng biết vết thương trên chân lại nặng thêm, nếu nàng không tĩnh dưỡng chu đáo, khẳng định sẽ tàn phế.
Niệm Mị từ trong không gian lấy ra dao găm, còn có hai viên đan dược.
Lưỡi dao sắc bén cứa vào chân phải, khi máu tươi còn chưa kịp chảy ra, nàng đã nghiền nát dược, đắp vào miệng vết thương.
Đan dược tiếp xúc đến miệng vết thương, trực tiếp dung nhập vào da thịt.
Niệm Mị ngồi dưới đất, lẳng lặng chờ dược phát huy tác dụng.
Đây là dược nàng lấy từ thế giới Tu Chân, nơi này không có linh khí, hiệu quả tuy không tốt bằng khi sử dụng ở thế giới Tu Chân, nhưng so với thuốc ở nơi này khẳng định tốt hơn nhiều lần.
Ngồi hai canh giờ, trời đã bắt đầu sáng, phòng hạ nhân truyền đến tiếng mở cửa.
Niệm Mị giật giật chân, cảm giác đã đỡ hơn nhiều, lúc này mới chậm rãi lết cái chân què đi vào phòng ngủ.
Lâm Mộc không phải là trích tiên sao? Không phải là người lương thiện sao? Như vậy, với việc thê tử đi khắp nơi đồn đại chuyện của hắn, khẳng định hắn sẽ không so đo.
Đối với việc Lâm Mộc sẽ có vẻ mặt gì khi phát hiện người mình ném vào trong mật thất bỗng nhiên ra được bên ngoài, Niệm Mị cũng mặc kệ.
Niệm Mị ngủ một giấc, khi tỉnh lại mặt trời đã ngã về tây.
Thính lực của Niệm Mị vô cùng tốt, âm thanh của hai nha hoàn đang nhỏ giọng thảo luận ngoài cửa truyền vào tai nàng.
- Tiểu Đào, ngươi nói tại sao phu nhân biến mất?
- Hừ, ai biết. Có thể gả cho thế tử chính là phúc phận của nàng ta, vậy mà còn nói thế tử thích nam nhân, ta nghĩ là nàng ta thích nữ sắc thì có!
- Á? Không thể nào, thế không phải ta sẽ gặp nguy hiểm sao, ta là nha hoàn của nàng ta.
- Hì hì, ngươi phải cẩn thận nha~
- A, ngươi thật là...
Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.
Niệm Mị cười ôn nhu, nàng biến mất sao? Rõ ràng nàng đang ở trong phòng!
Niệm Mị lết chân què đến phòng bếp, hạ nhân nhìn thấy nàng đều không kịp phản ứng, khi nhìn thấy chân nàng, trong mắt tràn ngập khinh thường chán ghét.
Niệm Mị làm như không thấy ánh mắt của hạ nhân, ôn nhu nói:
- Làm cho bổn cung một chén chè hạt sen!
Có lẽ bởi vì giọng nói của Niệm Mị quá ôn nhu, bọn hạ nhân trong phòng bếp không ai có động tác.
- Cái gì mà bổn cung! Đã gả cho thế tử của chúng ta, còn nghĩ mình vẫn là công chúa.
Một nữ đầu bếp nói thầm, ánh mắt Niệm Mị lập tức rơi xuống trên người nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro