Chương 172: Thế tử hắc hóa đi (14)


- Ai lại ác độc như vậy! Cư nhiên dùng roi ẩn móc câu, còn tẩm ớt cay đi đánh người?

Đại phu oán giận vài câu, Lâm Mộc đáy mắt có xấu hổ, bên ngoài lại tỏ vẻ đạm mạc.

Đại phu xử lý tốt vết thương trên lưng cho Lam Vũ Vi, nhìn Lâm Mộc nói:
- Vết thương này quá mức nghiêm trọng, về sau khẳng định sẽ để lại sẹo, trong khoảng thời gian này nhất định phải chăm sóc tốt!

Lâm Mộc gật đầu, ý bảo quản gia mời đại phu ra ngoài.

Chờ đến khi trong phòng không còn ai, Lâm Mộc lúc này mới ngồi vào mép giường, nhìn gương mặt kia cùng Lam Vũ Hạo có chín phần tương tự, trong mắt đau xót.

Lam Vũ Hạo và Lam Vũ Vi là long phượng thai, hai người tướng mạo cơ hồ là cùng một khuôn mẫu đúc ra, rất giống nhau.

Mỗi lần nhìn Lam Vũ Vi, Lâm Mộc sẽ nhớ tới Lam Vũ Hạo.

Tay hắn chậm rãi duỗi đến mặt Lam Vũ Vi, trong nháy mắt khi sắp chạm, rụt tay trở về, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, đắp chăn cho Lam Vũ Vi sau đó xoay người rời đi.

Lâm Mộc trở lại đình hóng gió, khi thấy đình hóng gió một mảnh hỗn độn, tâm tình thương cảm bay mất, chỉ còn lại lửa giận.

- Lưu Tình!

Lâm Mộc nghiến răng nghiến lợi, đi đến viện môn của Niệm Mị, bỗng nhiên nhớ tới hiện tại Niệm Mị vũ lực siêu nhân, vì thế hắn lại xoay người, mang theo một đống gia đinh, lúc này mới hướng sân viện Niệm Mị mà đi.

Một đám người đến trước sân  Niệm Mị. Nàng đã sớm biết Lâm Mộc sẽ tìm nàng, cho nên thời điểm cửa phòng bị đá văng, nàng như cũ mỉm cười, nằm ở trên ghế dựa.

Lâm Mộc vẻ mặt lạnh nhạt, bảo gia đinh vây quanh sân.

Hắn không thể nhịn nữa, nàng vì cái gì! Nàng dựa vào cái gì!

Nàng đã giết Vũ Hạo, lại còn huỷ hoại niệm tưởng cuối cùng Vũ Hạo để lại cho hắn.

Nếu Hoàng Thượng không xử trí nàng, như vậy hắn sẽ đem nàng bắt lại, chậm rãi tra tấn!

Dù sao là một công chúa không được sủng ái, đến lúc đó nói nàng chết bệnh là xong.

Lâm Mộc hướng phía Niệm Mị, trong tay cầm một trường kiếm, thấy Niệm Mị không để ý, trong mắt hắn có ánh sáng lóe lên.

Lưỡi kiếm sắc bén nhằm thẳng vào gân tay Niệm Mị, kiếm lạnh băng gần chạm vào tay Niệm Mị, nàng đột nhiên xoay người, nhưng trên tay vẫn để lại một vệt máu.

Lâm Mộc khóe miệng nhếch lên cười tà tà điên cuồng.

Tay hắn lại lần nữa giơ lên, kiếm trong tay chém về phía Niệm Mị.

Niệm Mị lần nữa xoay người tránh thoát, người Lâm Mộc mang đến đều ngây ngốc, thế tử không phải thâm tình với thế tử phi ư? Sao có thể ra tay với thế tử phi?

Niệm Mị từ bên hông lấy ra một ngọc hồ, ném trên mặt đất.

Ngọc hồ phát ra tiếng giòn vang, sau đó vỡ thành mảnh vụn. Có sương khói tràn ra, toàn bộ người Lâm Mộc mang đến đều hôn mê, Lâm Mộc nhìn thấy người của mình hôn mê đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó sát ý không chút che dấu bại lộ ra ngoài.

Niệm Mị khóe miệng gợi lên, trên mặt biểu tình biến đổi, trở nên kinh hoảng thất thố, sau đó lao ra phủ thế tử.

Lâm Mộc cầm kiếm đuổi theo  nàng,  vừa đuổi vừa kêu gào:
- Lưu Tình, ta giết ngươi! Ta muốn thay Vũ Hạo báo thù!

Niệm Mị trong mắt ôn nhu biến mất không thấy. Nàng đã hạ dược Lâm Mộc, loại dược này có thể làm lan rộng cảm xúc trong lòng, tuy lý trí thanh tỉnh nhưng thân thể lại chịu khống chế.

Lâm Mộc trong lòng kinh hoảng, hắn không rõ mình bị làm sao, rõ ràng hắn muốn đem nàng cầm tù, như thế nào sẽ đuổi theo nàng chạy ra tới đây?

Niệm Mị nghiêng ngả lảo đảo chạy, Lâm Mộc đuổi theo không bỏ, một thân sát khí, làm gì còn chút trích tiên nào, những người thấy hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro