Chương 188: Ta là hắc hoa (14)
Tuy nhiên, kinh nghiệm hai mươi năm đấu đá tiểu tam nói cho cô biết, nếu hiện tại cô đi nháo loạn, khẳng định sẽ rước lấy chán ghét từ Tư Dương.
Cho nên khi Tư Dương và Niệm Mị bước ra bên ngoài, Thượng Tâm Ngọc vội vàng rời đi.
Tư Dương không thấy Thượng Tâm Ngọc, cho rằng lúc nãy Niệm Mị nói như vậy chỉ là không muốn ở chung cùng hắn mà thôi, không khỏi thương tâm trong lòng.
Niệm Mị trở lại bữa tiệc, ngồi xuống vị trí, Tư Dương ra ngoài đi dạo để bình tĩnh hơn.
Niệm Mị mới ngồi xuống, Thượng Tâm Ngọc đã tìm đến.
- Mộng tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô, có thể cùng tôi ra ngoài một chút không?
Niệm Mị ôn nhu cười nói:
- Không thể!
Thượng Tâm Ngọc đại khái không dự đoán được Niệm Mị sẽ nói như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hạ giọng nói:
- Là về Tư Dương!
Niệm Mị dứt khoát cầm ly rượu trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm, lúc này mới nói:
- Tôi không có hứng thú!
Thượng Tâm Ngọc cắn môi, Niệm Mị như vậy không theo dự định của cô ta, làm kế hoạch tiếp theo không thể thực thi.
Cô ta nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý nơi này, liền cầm tay Niệm Mị, đem rượu trong tay nàng đổ lên người mình, đồng thời thét chói tai.
- A!———
Một tiếng thét chói tai làm ánh mắt mọi người hấp dẫn lại đây, toàn bộ đại sảnh như bị ấn nút tắt tiếng, âm nhạc đều dừng lại.
Thượng Tâm Ngọc đắc ý, nhưng không có mùi rượu ướt át như trong tưởng tượng, mà là cô đang nắm tay Niệm Mị.
Tay phải Niệm Mị cầm chén rượu, không biết khi nào đã đổi sang tay trái, tay phải trống rỗng, bị Thượng Tâm Ngọc nắm lấy.
Rượu vang đỏ ở trong ly xoay tròn, Niệm Mị cười, ánh mắt ôn nhu dường như đang xem một vai hề.
- Thượng tiểu thư, không biết cô đây là có ý gì?
Nói xong, Niệm Mị rút lại tay đang bị Thượng Tâm Ngọc nắm, đem ly rượu chuyển qua tay phải, nhẹ nhấp một ngụm.
Động tác của Niệm Mị giống như một ngòi nổ, những người ở đây đều có kiến thức, vừa thấy liền biết là có chuyện gì, trào phúng khinh thường nhìn Thượng Tâm Ngọc.
Tư Dương cũng vừa vặn từ bên ngoài trở về, Thượng Tâm Ngọc hét lên một tiếng, chuẩn bị đi giật tóc Niệm Mị.
Niệm Mị lùi về phía, ưu nhã né tránh.
Thượng Tâm Ngọc hiện tại đã hoàn toàn quên, mình là Thượng tiểu thư, không phải Thượng phu nhân.
Trước mặt Thượng Tâm Ngọc bây giờ cũng không phải là những tiểu tam quyến rũ chồng cô ta như kiếp trước, nhưng hiện tại, cô ta chỉ nghĩ xé nát ngụy trang giả nhân giả nghĩa của Niệm Mị, đem mặt nàng cào nát.
Niệm Mị vẫn luôn lùi về phía sau, Thượng Tâm Ngọc từng bước ép sát, giống như đã bị điên rồi.
Không đến nửa phút, bảo an đã tới khống chế Thượng Tâm Ngọc, che miệng cô ta lại, kéo ra ngoài.
Niệm Mị ôn nhu như cũ, đối mặt với Thượng Tâm Ngọc vẫn thong dong và bình tĩnh lọt vào mắt một số người.
Tránh né khỏi kẻ điên như Thượng Tâm Ngọc, nàng cũng không có một tia chật vật.
Tư Dương xuyên qua đám người, thời điểm đi đến trước mặt Niệm Mị, Thượng Tâm Ngọc đã bị người kéo đi rồi.
- Ly Ưu, em không sao chứ?
Niệm Mị không nhìn hắn, nâng cằm nhìn về hướng Thượng Tâm Ngọc bị kéo đi.
- Tư tổng không đuổi theo bạn gái của ngài sao?
- Cô ta không phải… Anh…
Tư Dương vốn định nói cô ta không phải bạn gái của anh, nhưng nghĩ đến mình và Thượng Tâm Ngọc còn chưa nói lời chia tay, hắn liền ngượng ngùng ngậm miệng.
Nhất định khi trở về hắn phải chia tay với Thượng Tâm Ngọc, từ khi cô ta xuất ngoại trở về, tựa như biến thành một người khác.
Hắn cảm thấy hắn và cô ta không thích hợp, cùng cô ta ở bên nhau quá áp lực. Cùng Niệm Mị ở bên nhau lại rất vui vẻ, cô ôn nhu, cô trấn định, cô hấp dẫn ánh mắt hắn.
Trong giấc mơ đêm khuya, tất cả đều là gương mặt tươi cười của Niệm Mị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro