Chương 199: Đại thần sát sát sát (9)


Niệm Mị đảo mắt nhìn hắn, môi Niệm Mị khép khép mở mở, âm thanh nói chuyện cũng không lớn, nói cái gì đó Lương Dạ Tiền Phong không nghe thấy, hắn chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ 'bang chủ' cùng 'tư cách'.

Trong ánh mắt hắn bắn ra oán hận, mỗi lần đều là tư cách, bang chủ!

Bởi vì hắn không phải bang chủ, cho nên mỗi lần hắn có kiến nghị gì, người khác đều nói rằng hắn không phải bang chủ, có tư cách gì mà nói chuyện!

Nếu không phải là do bang chủ cái gì cũng không nói thì hắn nói làm mẹ  gì!

Hướng tả quải hướng hữu đi: “Lương Dạ Tiền Phong, bang chủ còn chưa có nói, mày nói cái gì!”

Lương Dạ Tiền Phong nghe xong, ánh mắt biến ám trầm.

Niệm Mị đi đến trước mặt bang chủ Thanh Tư Mặc Tu, lần này âm thanh nàng nói chuyện lớn hơn rất nhiều, đủ cho người ở đây có thể nghe thấy rõ ràng.

- Bang chủ, nếu ta bồi cho các ngươi mỗi người một bộ trang bị cao cấp, có phải hay không các ngươi sẽ buông tha cho ta?

Bang chủ Thanh Tư Mặc Tu hừ lạnh một tiếng, lòng bàn chân bốc cháy lên ngọn lửa nồng đậm, làm tan toàn bộ băng trên người.

Chờ hắn từ băng sương tuyết tan bước ra, hắn mới nâng cằm, dùng bộ dạng bố thí nhìn Niệm Mị.

- Nếu cô bồi thường cho bang phái chúng ta mỗi người một bộ trang bị cực phẩm, ta có thể suy xét buông tha cô!

Niệm Mị không có điên mà nghe lời hắn, hắn nói chính là suy xét buông tha, chứ không phải sẽ bỏ qua nàng!

Hơn nữa một bộ cực phẩm trang bị giá trị hai mươi vạn nhân dân tệ.

Thanh Tu Thiên Hạ là đệ nhất bang, toàn bang phái có nhiều hơn 5000, một người hai mươi vạn chính là 1 tỷ nhân dân tệ. (~ 3.342.150.979.000 VND)

1 tỷ đổi lấy một cái suy xét, hắn thật đúng là công phu sư tử ngoạm!

Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, Thu Ti Ương ngu như vậy?

Niệm Mị không nhiều lời, trực tiếp vung kiếm đóng băng Thanh Tư Mặc, thời điểm Thanh Tư Mặc Tu còn chưa kịp làm tuyết tan, chặt đứt cổ hắn.

Trang bị lợi hại, thích tùy hứng!

Niệm Mị đi đến trước mặt Thanh Tư Mặc Tu, một tay cầm tóc hắn, nhấc đầu của hắn lên.

Thanh Tư Mặc Tu chỉ cảm thấy tầm mắt điên đảo, tiếp theo tay chân liền mất đi cảm giác.

Mặt Niệm Mị trở nên phóng đại trước mắt hắn, nụ cười ôn nhu lại làm hắn  trong nháy mắt thất thần, hắn đây là làm sao vậy?

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Âm thanh ôn nhu làm Thanh Tư Mặc Tu phục hồi tinh thần, chẳng qua vào lúc hắn hoàn hồn, Niệm Mị cầm đầu hắn, mạnh mẽ ném lên không trung.

Bang chúng Thanh Tu Thiên Hạ nhìn một màn này, cũng không dám hé răng, Khinh Nguyệt khi nào lại tàn bạo như vậy? Quả thực là đáng sợ!

Tuy rằng ở trong trò chơi chết cũng không phải thật sự là chết, nhưng mà… vẫn thật là dọa người nha!

Lúc này Nguyệt muội muội trà xanh nhảy nhót ra tìm cảm giác tồn tại.

Nguyệt muội muội:
- Khinh Nguyệt! Tu ca ca chưa làm gì cô, cô dựa vào cái gì muốn giết anh ấy!

Niệm Mị quay đầu, không muốn cùng loại người như vậy giải thích, nàng nói thẳng:
- Bởi vì ta thích! Ta vui! Ta cao hứng!

Thanh âm thực nhu hòa, không lớn không nhỏ, vừa vặn mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, một ít người tính tình nóng nảy trực tiếp mắng nàng, Niệm Mị lại phảng phất như không nghe thấy.

Kiếm trong tay vung một cái, lại thu hoạch thêm một cái đầu người.

Lúc này, nhóm người không thể offline, chỉ có thể cảm thụ được sự sợ hãi của cái chết đang đến gần.

Khi Niệm Mị bước tới, một đám người đều cảm nhận được địa ngục đang vẫy gọi bọn họ! Tựa hồ bọn họ chết trong tay Niệm Mị chính là thật sự đã chết đi rồi.

Thật giống như đây không phải trò chơi! Đây là thật sự! Hơi thở của cái chết đang bao vây lấy bọn họ, một đám người mặt trắng bệch.

Niệm Mị cười ôn nhu, ánh mắt cũng  ôn nhu, rõ ràng không có một chút ác ý, cố tình làm người ta không rét mà run.

Băng kiếm màu xanh, vũ ra những đường cong mềm mại duyên dáng, một đám người đầu rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro