Chương 212: Minh chủ, người là Ma giáo đi? (2)
Thương thảo để phân chia phủ Minh chủ của nàng như thế nào. Cho nên Bạch Hoa nổi giận, nàng là nữ tử, toàn bộ tuổi trẻ đều giao cho võ học, lại bị kết cục như vậy!
Bọn người kia có cái quyền lợi gì, có cái lý do gì mà đối xử với nàng như thế! Nàng muốn trả thù bọn chúng!
Đến nỗi trả thù như thế nào, nàng không có nói. Niệm Mị ôn nhu mở mắt, nhìn về phía người vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.
- Ngươi vừa mới nói người Ma giáo tới?
Niệm Mị đánh giá người trên mặt đất. Rất tốt, không hai lòng!
Kỳ thật ít nhất Bạch Hoa cũng có một cái thành công, người ở phủ Minh chủ đều là thiệt tình đi theo nàng!
Tuy rằng những người này sau đó đều không có kết cục tốt, nếu không chết thì cũng bị thương nặng.
Người quỳ trên mặt đất gật đầu nói:
- Đúng vậy Minh chủ, hiện tại hắn đang ở bên ngoài phủ Minh chủ!
- Lần này hắn mang theo bao nhiêu người?
- 300 người!
Nàng khẽ cười, ôn nhu trong mắt như ẩn như hiện, vẫy vẫy tay nói với quỳ nhân:
- Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi...
=========
Ngoài phủ Minh chủ, một đám người ăn mặc các dạng quần áo, đối phủ Minh chủ kêu gào, trong miệng khiêu khích nói một câu so một câu càng khó nghe.
Dẫn đầu là một thiếu niên mặt mày thanh tú, hắn mặc trường bào màu nâu, trên mặt tà khí tươi cười, không nói gì.
Nếu nhìn bề ngoài, Trâu Phúc thật sự tựa như một thiếu niên. Trên thực tế hắn đã 27 tuổi, nhưng thoạt nhìn lại như chỉ có mười bảy tuổi.
Người Ma giáo đang mắng cao hứng, cửa Minh chủ phủ chậm rãi mở ra. Xuyên qua cánh cửa có thể thấy đại hoa viên bên trong, còn có trăm hoa đua nở so với nữ nhân càng diễm lệ.
Nữ tử một thân váy dài màu trắng theo gió đưa hương, ẩn chứa phong thái của loài hoa Ngu mỹ nhân* đang nở rộ.
[Hoa Ngu mỹ nhân hay còn gọi là hoa anh túc đỏ. Loài hoa này liên quan đến điển tích về Ngu Cơ, người ta đã đem loài hoa này để so sánh với Ngu Cơ, biểu tượng cho một bậc tuyệt sắc giai nhân.]
Tố bạch váy áo, vị trí **** (ngực chăng?) dùng tơ vàng thêu hoa văn phức tạp, phần eo được thắt lại bằng một cái đai lưng.
Nàng ngũ quan thật xinh đẹp, nhưng cũng anh khí mười phần. Tuy nhiên nụ cười ôn nhu trên mặt nàng lại đem vài phần anh khí biến hư ảo.
- Võ Lâm Minh chủ là cái xú nữ nhân...
Còn đang tiếp tục kêu gào Ma giáo bỗng nhiên sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Võ Lâm Minh chủ ăn mặc như vậy.
Trước kia, khi bọn họ tới nháo, nàng đều mặc một thân hắc y, đối với bọn họ mặt lạnh như băng. Không nghĩ tới lần này không chỉ thay đổi ăn mặc, lại còn cười với họ...
Không đúng, Võ Lâm Minh chủ chẳng phải là lãnh mỹ nhân sao? Như thế nào sẽ cười?
Chờ giáo chúng Ma giáo lấy lại tinh thần, liền phát hiện đang bị một đám đông vây xung quanh.
Bọn họ lần này tới chỉ có 300 người, tuy rằng là 300 người lợi hại nhất Ma giáo, nhưng mà ước chừng có hơn một ngàn người đang vây quanh họ.
Người Ma giáo khóe mắt đồng thời nhảy dựng, tổng cảm giác sẽ có sự tình không tốt lắm phát sinh?
Vị Minh chủ này không phải chú ý nhất chính là đạo nghĩa giang hồ, sẽ không lấy nhiều đánh ít sao?
Đây là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ hôm nay phương thức bọn họ rời cửa không đúng?
Dưới chân Niệm Mị như có gió thổi, nàng bước ra khỏi phủ Minh chủ.
- Ồ, Bạch mỹ nhân hôm nay không mặc đồ đen? Một thân bạch y cùng nàng thật xứng, càng nhìn càng mỹ!
Trâu Phúc vừa thấy Niệm Mị, liền tà mị cười với nàng, tựa hồ sự tình gì cũng không thể ảnh hưởng hắn liêu muội*(tán gái, thả thính), hoặc là nói rằng hắn cũng không thực để ý tình huống trước mắt.
Vì để dễ dàng tiếp cận Bạch Hoa, hắn đã điều tra vô cùng chi tiết, ngoại trừ thân thế và võ công của nàng, mặt khác hết thảy, hắn có thể tự tin nói rằng mình nắm rõ như lòng bàn tay.
Bạch Hoa là một nữ nhân không rành thế sự, chỉ biết nói đạo lí sách vở, một lời không hợp liền dùng vũ lực giải quyết. Cho dù là hắn thiên hạ vô địch, ở trên tay nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ 50 chiêu.
Nếu không phải khinh công của hắn lợi hại, hắn cũng không dám đi tiếp cận nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro