Chương 213: Minh chủ, người là Ma giáo đi? (3)
Võ công của nàng tuy cao cường, lại không hiểu việc đối nhân xử thế. Tỷ như mỗi lần hắn tìm tới cửa.
Bất luận hắn khiêu khích như thế nào, nàng đều sẽ không cậy người đông mà khi dễ ít. Mỗi lần hắn mang bao nhiêu người tới, nàng liền phái bấy nhiêu người cùng hắn đối chiến.
Liền tính phái mấy nghìn người vây quanh hắn, nàng cũng sẽ như cũ lấy nhân số công bằng để đối chiến.
Đáy mắt Trâu Phúc có ý hiểu rõ, Niệm Mị cũng không thèm phản bác hắn.
Nàng ôn nhu nói với Trâu Phúc:
- 🐃 giáo chủ thật rảnh rỗi, mỗi ngày đều tới trước phủ Minh chủ chúng ta làm ầm ĩ. Ngươi là khinh thường nhân sĩ võ lâm, hay vẫn là khinh thường người của phủ Võ Lâm ta?
Lời nói của Niệm Mị thực xảo diệu, bất luận Trâu Phúc trả lời cái nào, hắn đều sẽ đắc tội toàn bộ chính phái võ lâm.
Trâu Phúc không bởi vì lời Niệm Mị mà biểu hiện thất thố, hắn một bộ cà lơ phất phơ thiếu đánh, cười nói:
- Ta nào có? Chỉ là bởi vì nhiều ngày không thấy Bạch muội muội, đã nhớ nàng đến cơm không muốn ăn, trà không muốn uống! Cho nên ta liền tìm tới cửa. Bạch muội muội ôn nhu thiện lương như vậy, không bằng thu lưu ta đi!
Niệm Mị câu môi, dùng ánh mắt như đang đánh giá một loại hàng hóa nhìn Trâu Phúc.
Thanh âm ôn nhu từ môi nàng phát ra:
- Lớn lên giống nữ hài tử, thân thể cũng không lớn, hẳn là ăn không tốn nhiều cơm, như vậy liền lưu lại đi!
Trâu Phúc nghe vậy, khóe miệng trong nháy mắt run rẩy, đáy mắt có sương mù lướt qua.
Hắn ghét nhất người khác nói hắn giống nữ nhân, đặc biệt là loại ánh mắt như xem hàng hóa kia, làm hắn một giây muốn giết chết nữ nhân đang cười ôn nhu đối diện.
Cho dù trong lòng sát ý ngập trời, bên ngoài Trâu Phúc vẫn là một bộ dạng lưu manh.
- Thật tốt a! Bạch muội muội thịnh tình mời, như thế nào có thể không nghe theo!
Ánh mắt Niệm Mị xuyên thấu qua hắn, nhìn về phía đám thủ hạ phía sau cách đó không xa.
- Một khi đã như vậy, đám người ngươi mang theo cũng cùng nhau lưu lại đi!
Niệm Mị vừa nói xong, toàn bộ người của phủ Võ Lâm đang vây quanh Ma giáo lập tức rút ra bội kiếm tùy thân, sát ý tràn ngập.
Trâu Phúc sắc mặt lúc này mới hơi đổi, trên mặt tươi cười cũng giảm vài phần.
- Bạch muội muội, đây là có ý tứ gì?
- Đương nhiên là lưu lại Trâu giáo chủ, ngươi không phải kêu ta thu lưu các ngươi sao? Như vậy liền cả đời ở lại nơi này đi!
Niệm Mị ngữ khí thực ôn nhu, tay lại rút ra roi bên hông, hơi thở hắc ám ập vào người trước mặt. Thân thể Trâu Phúc trong nháy mắt run rẩy, hơi thở quen thuộc như vậy, cả đời hắn cũng không quên được!
Chỉ là khí tức của người kia, không cường đại như nữ nhân này.
Nữ nhân này, che giấu rất sâu a!
Người có hơi thở như thế, sao có thể là loại người tôn trọng đạo nghĩa giang hồ!
Xem ra hôm nay cần thiết liều chết một trận! Khí tức của Niệm Mị chỉ hướng đến một mình Trâu Phúc, do vậy những kẻ đứng bên cạnh hắn đều nghĩ nàng là đang nói đùa.
Nhưng mà, sát ý trên người của phủ Võ Lâm cho thấy rõ ràng họ không phải nói giỡn.
“Bang!”
Niệm Mị vung roi quất trên mặt đất, một tầng tro bụi nổi lên, bụi bặm tan đi, trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh sâu vài thước. (1 thước= 1/3 m)
Đó là một roi mà Niệm Mị vừa đánh tới!
Một đám người có chút ngốc, với uy lực như vậy mà đánh vào thân thể thường nhân, chẳng phải sẽ trực tiếp bị chặt làm đôi! Hơn nữa nàng còn chưa dùng toàn lực!
Cảm giác Võ Lâm Minh chủ lại trở nên mạnh hơn!
Giáo chúng Ma giáo theo bản năng rụt rụt cổ, toàn bộ sân an tĩnh dị thường, giọng nói của Niệm Mị truyền vào tai từng người vô cùng rõ ràng.
- Động thủ đi!
Những lời này gọi trở về suy nghĩ đã bay đến chín tầng mây của mọi người, hai bên lập tức giương cung bạt kiếm.
Niệm Mị nhìn Trâu Phúc, không động thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro