Chương 222: Minh chủ, người là Ma giáo đi? (12)


Nam nhân nhìn khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Niệm Mị.

Niệm Mị cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng giương mắt nhìn, ôn nhu cười với hắn.

Nam nhân biểu tình biến đổi, làm ra bộ ủy khuất nói:
- Minh chủ, có người khinh thường giang hồ chúng ta!

- Ồ~

Niệm Mị cười lên một tiếng, không nói gì.

Nam nhân hơi sửng sốt, Minh chủ không phải nên xuất đầu lộ diện giúp bọn họ sao?

Hồng y nam tử cũng tò mò nhìn về phía vị Minh chủ trong truyền thuyết. Khi thấy rõ mặt Niệm Mị, đồng tử của hồng y nam tử hơi co lại, lập tức quỳ xuống.

- Chủ nhân!

Một tiếng xưng hô cung kính hấp dẫn ánh mắt mọi người, nữ tử áo đỏ cũng kinh ngạc nhìn Niệm Mị.

Khoé môi Niệm Mị giương lên độ cung, gật gật đầu, từ bên hông rút ra một cây roi mềm.

- Ngươi còn nhớ ta là chủ nhân ngươi sao?

Cùng với giọng nói ôn nhu của Niệm Mị, roi mềm không chút lưu tình đánh vào người A Ly.

Mị Nhược Tâm không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn Niệm Mị, khi thấy nàng đang cười ôn nhu, Mị Nhược Tâm mấp máy môi, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Có một số việc, cô không thể nhúng tay vào!

Thân thể A Ly quỳ thẳng tắp, tùy ý để Niệm Mị quất roi đánh lên người mình.

Đau đớn kịch liệt kích thích A Ly, máu tươi loang lổ một thân y phục, làm hồng y tối sẫm lại.

Mị Nhược Tâm nhắm mắt, không đành lòng xem tiếp.

“Bang! Bang! Bang!”

Âm thanh roi da quất vào da thịt dị thường rõ ràng, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Niệm Mị ôn nhu cười, cầm roi đánh trên người A Ly.

Chẳng sợ da tróc thịt bong, Niệm Mị cũng không dừng tay. Nửa canh giờ trôi qua, A Ly cắn răng, đầu óc choáng váng.

Ở cánh tay hắn đã nhìn thấy xương trắng, mùi máu tươi nồng nặc tản ra, trên mặt nam nhân kia có đắc ý tươi cười.

Thân mình A Ly đã bắt đầu lay động, Niệm Mị lại vẫn quất đánh hắn.

"Phụt!!"

Cuối cùng A Ly không chịu đựng được, phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Niệm Mị lúc này mới buông roi, nói với Mị Nhược Tâm:

- Đem hắn đi!

Mị Nhược Tâm từ từ mở mắt. Khi nhìn thấy quần áo trên người A Ly đã rách nát, da thịt không một nơi lành lặn, cô cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không dám nhìn thẳng.

Đôi mắt cô mông lung, trong mắt có thương tiếc sâu sắc.

Đều là do cô, bằng không hắn sẽ không phải nhận hình phạt như vậy!

- Cảm ơn Minh chủ đã làm chủ cho phái Thất Tiền chúng ta.

Nam nhân cung kính đi lên. Niệm Mị cười ôn nhu với hắn, bỗng nhiên nàng vươn tay, bóp chặt cổ hắn.

- Người của ta, không cho phép người ngoài nhiều lời!

Niệm Mị nói xong, trên tay dùng sức, bẻ gãy cổ nam nhân, đem hắn ném trên mặt đất.

Nam nhân đôi mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Hắn không rõ, tại sao Minh chủ cười  ôn nhu với hắn, giúp hắn đối phó kẻ thù, lại xuống tay giết hắn! Hơn nữa giết không hề báo trước!

- Trước mắt ta không nghĩ giết các ngươi, ngoan ngoãn kẹp cái đuôi lại, đừng đến tìm ta gây chuyện!

Niệm Mị nhìn một đám người còn chưa hoàn hồn, xoay người rời đi, cũng không xem vẻ mặt của bọn chúng.

Mị Nhược Tâm bế lên A Ly đang nằm trên mặt đất, đi theo phía sau Niệm Mị. Nữ tử nhỏ xinh ôm nam nhân còn nặng hơn nàng gấp hai ba lần, lại bước đi vô cùng nhẹ nhàng.

- Quái… Quái vật a!

Trong đám người, không biết là ai nói câu này, âm thanh còn có chút run rẩy.

Sức lực lớn như thế, thật đúng là quái vật!

Một đám người liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự kinh hãi, còn có cả tính kế.

Người như vậy, nếu mượn sức đến môn phái của mình…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro