Chương 226: Minh chủ, người là Ma giáo đi? (16)


Đại hán giờ phút này mới phát hiện, không biết từ khi nào, độ ấm bên người thấp vài phần, đáy lòng cũng có cảm giác sởn tóc gáy.

Cổ cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu, máu tươi từ trên cổ hắn tràn ra, khi đầu của hắn vừa chuyển động, liền từ thân thể rơi ra.

Dao găm ở trong tay Niệm Mị xoay tròn, trên mặt nàng tươi cười như cũ.

- Thật là ồn ào!

Cùng với giọng nói của nàng, thân thể đại hán giống như suối, phun ra máu tươi!

Mấy người khác đã sửng sốt kinh hoàng, chỉ có lão tam là tốt hơn một chút. Đã từng nhìn Niệm Mị dùng lá cây giết người, lại lần nữa chứng kiến Niệm Mị giết người, tất nhiên hắn có sợ hãi, nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn!

- Minh chủ, mời!

Lão tam cung kính nói, thân thể lui ra sau mấy bước, tránh đường cho Niệm Mị đi. Những người khác cũng sôi nổi bắt chước.

Niệm Mị cười khẽ, dao găm trên tay ngừng xoay tròn, kẹp ở hai đầu ngón tay nàng.

- Sớm như vậy có phải tốt hơn không?

Niệm Mị như cảm thán một câu, xoay người lên xe.

Xa phu dọc đường đi đã nhiều lần thấy Niệm Mị giết người, hắn không còn kinh sợ, tuy trên đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng không như lúc trước, sợ hãi tránh thoát.

Niệm Mị lên xe, trên người không nhiễm một chút bụi bặm.

- Đem thi thể dọn dẹp đi!

Thanh âm của Niệm Mị từ trong xe ngựa truyền ra, mấy đại hán lập tức tay chân lanh lẹ kéo thi thể đi. Xe ngựa chậm rãi chuyển động, đi về phía nam phong.

Chờ đến khi xe ngựa đi xa, mấy đại hán mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Tam ca, nữ nhân kia thật là Võ Lâm Minh chủ sao? Nhìn như thế nào cũng thấy giống giáo chủ Ma giáo? Minh chủ tàn nhẫn như vậy, để cô ta đi vào thật sự không có việc gì sao?

Lão tam nhìn xe ngựa đến phát ngốc, thấp giọng nói:
- Nếu không để cô ta đi, chúng ta sẽ chết vô cùng thảm! Đừng nhìn cô ta cười ôn nhu, thời điểm động tay, chẳng phân biệt ngươi có phục hay không! Nếu vừa rồi các ngươi lại cùng cô ta nói thêm một câu, so với lão ngũ tuyệt đối còn chết thảm hơn!

Lão tam không dám khiêu chiến kiên nhẫn của Niệm Mị. Điều may mắn duy nhất chính là, lúc trước người môn phái cử đi tìm hiểu tin tức chính là hắn!

Bằng không đắc tội Niệm Mị, chỉ sợ  mình chết như thế nào cũng không biết!

Mấy đại hán yên lặng nhớ kỹ giọng nói và ngữ khí của Niệm Mị, lần sau nhất định phải chú ý, không thể đắc tội Minh chủ!

- A, đây là tình huống như thế nào?

Một giọng nam tuấn lãng cắt ngang suy nghĩ của đám đại hán, khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn người tới, thiếu chút nữa hộc máu!

Như thế nào lại là vị đại gia này! Làm môn phái bọn họ thiếu chút nữa diệt môn. Hiện tại chẳng lẽ còn tới đại hội  võ lâm xem náo nhiệt?

Khoé mắt A Ly nhiễm ý cười, nụ cười của hắn cùng Niệm Mị có chút tương tự, thoạt nhìn tà mị mà lại ôn nhu. Một bộ hồng y, trước kia hắn lạnh nhạt nghiêm cẩn, giờ phút này lại nhìn vô cùng giống đại ma đầu.

Đứng ở bên người A Ly, Mị Nhược  Tâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, bởi vì Niệm Mị biến mất, A Ly biến thành cái dạng này.

Rõ ràng hắn nói yêu cô, hiện tại lại bởi vì một nữ nhân khác mà hoàn toàn thay đổi, nói không ghen ghét là giả. Mị Nhược Tâm trong lòng nổi lên chua xót, trên người cũng tràn ra một tia hắc khí, nhưng tia hắc khí đó thật nhanh liền biến mất trên người cô.

Tính! Niệm Mị bồi A Ly ngàn vạn năm, mà cô mới chỉ ở bên A Ly mấy trăm năm, hơn nữa Niệm Mị là chủ nhân của A Ly, cô sao có thể ăn dấm chua với chủ nhân hắn?

Rốt cuộc, tình cảm chủ tớ và tình yêu không giống nhau! Cô muốn lý giải cho A Ly!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro