Chương 227: Minh chủ, người là Ma giáo đi? (17)
Mị Nhược Tâm nghĩ, có chút đau lòng nhìn bóng dáng A Ly.
Cô đã từng nghe A Ly nói, mặc kệ A Ly làm sai cái gì, Niệm Mị đều sẽ không vứt bỏ hắn!
Hiện tại Niệm Mị đã biến mất hơn nửa năm, bất luận nàng và A Ly tìm kiếm như thế nào đều không thấy, thật giống như Niệm Mị đã thực sự rời đi.
A Ly thấp thỏm lo âu, cô có thể cảm nhận được! Chỉ là hiện tại vị trí của A Ly ở trong lòng cô quá nặng, cho dù là chủ nhân hắn, cô cũng sẽ ghen ghét.
A Ly tựa hồ cũng không nhận ra Mị Nhược Tâm có biến hóa, một bộ ưu nhã quý khí như cũ.
- Nghe nói hôm nay võ lâm đại hội, ta cũng muốn đi xem, các ngươi có phải muốn cản ta?
A Ly cười tủm tỉm nhìn mấy đại hán, quạt xếp trên tay lay động.
Mấy đại hán nhất trí lắc đầu, nếu có người muốn hỏi bọn hắn sợ ai nhất, A Ly đã từng là thứ nhất. Hiện tại Niệm Mị xếp thứ nhất, A Ly xếp thứ hai, Mị Nhược Tâm thứ tam, bang chủ bọn họ thứ tư.
Vị tổ tông này ai dám ngăn cản? Muốn chết sao? Hay là muốn lãnh một suất xa hoa cơm hộp?
A Ly vừa lòng thu lại quạt xếp, quay đầu nhìn Mị Nhược Tâm, ý cười rõ ràng chân thành tha thiết hơn rất nhiều.
- Nhược Tâm! Đi thôi!
Mị Nhược Tâm cũng mỉm cười với A Ly, gật đầu đuổi kịp.
Thân ảnh hai người nhảy lên, nháy mắt biến mất ở trong rừng cây.
“E hèm!”
Lão tam ho nhẹ một tiếng, gọi về thần trí đã đi lạc của mấy cái đại hán.
Lão tam lẩm bẩm:
- Hôm nay ta cái gì cũng không nhìn thấy!
Mấy đại hán liếc nhìn nhau, lập tức một bộ đứng đắn, bọn họ hôm nay cũng cái gì cũng chưa thấy!
===========
- Hôm nay triệu khai đại hội võ lâm, chắc hẳn đại gia cũng biết là vì lý do gì, hiện giờ toàn bộ võ lâm, bị hai đại ma đầu giảo đến hỏng bét. Hôm nay các môn phái, các anh hùng hào kiệt đều trình diện, ta hy vọng có thể tuyển ra một vị tài ba dị sĩ, đảm nhiệm chức vị Võ Lâm Minh chủ, trọng chấn võ lâm!
Trên nơi cao cao ở nam phong, một vị lão giả quyền uy đĩnh đạc nói. Xe ngựa của Niệm Mị dừng ở một góc khuất, màn xe xốc lên, giữa hai ngón tay bạch ngọc kẹp một mảnh lá cây.
"Vèo!"
Lá cây bắn ra, âm thanh nói chuyện trên đài đột nhiên im bặt. Trên cổ họng lão giả cắm một thanh dao găm, thân thể chậm rãi ngã xuống.
Vốn là không gian yên tĩnh càng thêm yên tĩnh. Lúc này, âm thanh lục lạc phá lệ rõ ràng truyền vào tai mọi người.
- Hôm nay tuyển Võ Lâm Minh chủ a? Ta nhớ rằng chỉ khi Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm chết đi mới có thể tuyển người mới? Ta nhớ rõ Bạch Hoa còn chưa chết nha? Như thế nào các ngươi đã bắt đầu tuyển tân Minh chủ?
Âm thanh trong trẻo mang theo kinh ngạc, hồng y nam tử đạp ngọn cây xuất hiện, một cái lục lạc nhỏ bên hông phát ra từng tiếng vang.
Tiếng vang nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy. Nếu không phải Niệm Mị thính lực hơn người, chỉ sợ cũng không nghe thấy.
Ánh mắt ôn nhu rơi xuống tiểu lục lạc bên hông A Ly, nàng nhớ đó là vào thời điểm lần đầu tiên nàng nhặt được A Ly liền đưa cho nó. Khi đó, A Ly biểu tình còn ghét bỏ, không nghĩ tới ngàn vạn năm trôi qua, cái lục lạc này vẫn còn!
Nó không phải chết cũng không đeo cái lục lạc kia sao? Xem ra vì tìm nàng, A Ly thật đúng là rất nỗ lực nha!
Khoé môi Niệm Mị hơi giương lên, tươi cười càng thêm ôn nhu.
Vừa rồi lá xanh nàng bắn ra cùng lúc với dao găm của A Ly đâm vào cổ họng lão giả, xem ra thủ pháp của A Ly tiến bộ không ít đâu!
Mị Nhược Tâm từ trên trời giáng xuống, đứng bên cạnh A Ly, nhìn người dưới đài, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
A Ly là bản thể xuyên qua, là một con hồ ly tinh, vẫn là một con hồ ly tinh đặc biệt, A Ly thật sự quá nổi bật, hấp dẫn ánh mắt không ít người!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro