Chương 228: Minh chủ, người là Ma giáo đi? (18)- END


So với nữ nhân còn khuynh quốc khuynh thành hơn, tuy rằng sẽ không bị nhầm là nữ nhân, nhưng cũng khiến không ít người thèm nhỏ dãi.

Vào thời điểm Mị Nhược Tâm nheo mắt lại, Niệm Mị bắt đầu động. Trong tay nàng xuất hiện một thanh dao găm, thân ảnh nàng quỷ mị xuyên qua một đám người. Nơi nào đi qua, nơi đó máu tươi vẩy ra!

Mị Nhược Tâm đôi mắt trừng lớn, tốc độ thật nhanh! Lực lượng thật cường đại!

Trong nháy mắt, Niệm Mị đứng ở đài cao, dao găm trên tay nhỏ máu tươi.

A Ly không chớp mắt nhìn Niệm Mị, không thể tin nổi.

Tại sao lại như vậy? A Ly lại nhìn về phía Mị Nhược Tâm, trong mắt khiếp sợ không giảm.

Chẳng lẽ hắn… Sai rồi sao?

Niệm Mị đứng ở bên người A Ly, ôn nhu nói:
- A Ly, việc cô ta trở nên hắc ám, ta có thể lượng trước! Ngươi làm như vậy chính là làm thương tổn bản thân mình!

Niệm Mị nói, trảo tay hướng đến trái tim A Ly.

Thân thể A Ly bỗng nhiên ngửa ra sau, trái tim rời khỏi thân thể hắn, bay về phía Niệm Mị.

Đây là một trái tim như thế nào đâu? Không phải đỏ tươi, mà là năm màu, nó mỏng manh nhảy lên, bốn phía hắc khí bao quanh trái tim, như bảo hộ, lại như cầm tù.

- Cô đang làm cái gì!

Mị Nhược Tâm không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn, vọt về phía Niệm Mị. Hắc khí trên người Niệm Mị bạo trướng, làm Mị Nhược Tâm bắn ngược trở về.

Đồng thời người dưới đài trực tiếp hồn phi phách tán, lúc này Niệm Mị  không có tâm tình quản những chuyện đó.

Trên người nàng, một bộ phận hắc khí ngưng kết thành thực chất, bao vây trái tim năm màu kia, đưa vào trong cơ thể A Ly.

A Ly giống như bị định trụ, ngã xuống mặt đất.

Niệm Mị quay đầu lại, nhìn về phía Mị Nhược Tâm.

- Ngươi thật sự yêu hắn sao?

Trong mắt Niệm Mị không có ý cười, chỉ có lạnh lùng, ngữ khí cũng không ôn nhu như ngày thường, mà là âm lãnh giống như ma quỷ bò dậy từ địa ngục.

Khoé miệng Mị Nhược Tâm dính một tia máu tươi, trong mắt lúc sáng lúc tối.

Qua một hồi lâu, cô mới gật gật đầu.

Niệm Mị lạnh mặt lúc này mới lộ ra một chút tươi cười, nói với Mị Nhược Tâm:
- Vậy ngươi hãy rời đi! Ta biết ngươi cũng đã nhìn ra, A Ly và ta đều là sinh linh trong bóng đêm, nếu thường xuyên ở cùng ngươi, chúng ta sẽ bị ánh sáng của ngươi làm bị thương. Ngươi rời khỏi hắn, nếu có một ngày, ngươi có thể khống chế hơi thở trên người mình, lại trở về tìm hắn đi!

Mị Nhược Tâm nghe vậy mi mắt rũ xuống, một lát sau, thân thể của cô bỗng nhiên cứng đờ, ngã trên mặt đất.  Một tia sáng thoát ly khỏi thân thể, bay ra thế giới này.

Niệm Mị nhìn tia sáng, thở dài một tiếng, nhìn người dưới đài đã chết hết, không biết suy nghĩ gì.

Nàng đây là trời xui đất khiến, giết chết toàn bộ những người này?

Nhưng là… Toàn bộ hồn phi phách tán, chỉ sợ Pháp Tắc sẽ không bỏ qua cho nàng!

Niệm Mị ngẩng đầu nhìn sấm sét đã được hình thành trên không trung, bế lên A Ly đã biến về nguyên hình, biến mất tại chỗ. Thân thể Bạch Hoa mềm mại ngã trên mặt đất.

Trên bầu trời hạ khởi từng trận mưa lớn, gột rửa huyết tinh trên mặt đất. Những kẻ đó chết không có một tia máu, nguyên nhân bọn họ chết, trở thành chủ đề để người đời sau nghiên cứu.

Có người suy đoán bọn họ bị độc chết, nhưng trên người bọn họ lại không một tia nọc độc, cho nên nguyên nhân chết đến nay không rõ.

Ngay cả ba người đem võ lâm giảo đến long trời lở đất, cũng có hai người chết ở nam phong, một người hành tung không rõ.

Từ đây, nam phong thành một nơi bất thường, có người nói, nam phong có quỷ, sẽ hút hồn phách người. Lại có người nói, nam phong có yêu, sẽ ăn thịt người, uống máu người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro