Cảnh l
Đôi mắt Hanbin mở lớn, cố gắng hít thở khi cảm giác đè nặng từ Byun Eui Joo bao trùm. Chất cồn nồng nặc lan tỏa trong không khí, biến chàng trai lạnh lùng thường ngày thành một khối nặng nề, mất kiểm soát.
"... Byun Eui Joo..." - Hanbin rít lên, hai tay chống mạnh lên bờ vai rộng của đối phương, cố gắng tạo ra một khoảng cách dù là nhỏ nhất. Nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Cơ thể Eui Joo dường như được thả lỏng hoàn toàn trong cơn say, nặng trĩu như một tảng đá. Một tiếng rên mơ hồ thoát ra từ cổ họng Eui Joo. Đột ngột, anh ta lật người, dùng hết sức lực cuối cùng của mình để ghì chặt lấy Hanbin. Sự ép sát bất ngờ khiến Hanbin nghẹt thở.
" Ah... Oh Hanbin...! "
Giọng nói Eui Joo khàn đặc, lẫn vào đó là một chút ủy khuất và sự bám víu đầy tuyệt vọng. Trước khi Hanbin kịp phản ứng, anh cảm thấy một áp lực sắc nhọn và đau rát nơi hõm cổ. Eui Joo không chỉ ôm, mà còn cắn mạnh xuống da thịt anh, một hành động vừa đau đớn vừa mang tính sở hữu.
"Au... Eui Joo ! Dừng lại ! "
Hanbin đau điếng, cảm giác như những chiếc răng đang găm sâu vào da. Cậu hoảng loạn vặn vẹo, cố thoát khỏi vòng kiềm tỏa mạnh mẽ này. Đây không còn là sự say xỉn đơn thuần nữa; đây là một sự bùng nổ của cảm xúc bị dồn nén, và Hanbin không biết mình có thể kiểm soát được nó hay không. Tim cậu đập loạn xạ, vừa lo sợ vừa cảm thấy một sự bối rối không tên trước sự thân mật cưỡng ép này. Hơi thở nóng hổi của Eui Joo phả vào da thịt khiến Hanbin rùng mình, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì một cảm giác bối rối khó tả. Cậu cố gắng nghiêng đầu tránh đi, nhưng vòng tay sắt đá của Eui Joo đã cố định cậu. Hanbin nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
"Au... Eui Joo ! Dừng lại ! Thật sự đau đấy ! " - Hanbin gần như cầu xin, cổ họng nghẹn lại. Mùi rượu nồng nặc và hương nước hoa quen thuộc của Eui Joo hòa quyện, tạo thành một hỗn hợp choáng váng. Cảm giác sắc nhọn nơi cổ vẫn chưa tan, khiến Hanbin phải cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu đau đớn. Cậu nhắm mắt lại. Đây không phải lần đầu tiên Eui Joo hành xử kỳ lạ khi say, nhưng đây là lần đầu tiên mọi chuyện trở nên thân mật và hung hăng đến thế. Hanbin biết rõ mình không phải là người yêu của Eui Joo—cậu chỉ là bạn cùng phòng, là người Eui Joo tin tưởng giao phó những khoảnh khắc yếu đuối nhất. Thế nhưng, vòng tay đang siết chặt lấy cậu lại không giống hành động của một người bạn. Nó mang tính chiếm hữu và tuyệt vọng một cách trần trụi.
Trong khoảnh khắc giằng co kịch liệt đó, Hanbin chợt nhận ra sự yếu ớt của mình. Không phải yếu ớt về thể chất, mà là sự yếu ớt trong việc đặt ra ranh giới với người này. Tại sao cậu không đẩy mạnh hơn ? Tại sao cậu lại ngập ngừng trước người bạn , đàn em đang say xỉn ?
Ánh mắt Hanbin vô tình chạm vào gương mặt Eui Joo. Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, gương mặt Eui Joo tái nhợt, lông mày hơi cau lại như đang phải chịu đựng một cơn ác mộng. Bỗng nhiên, sự giận dữ trong Hanbin dịu lại, thay vào đó là một niềm xót xa quen thuộc. Cậu tự hỏi điều gì đã khiến Eui Joo phải tìm đến rượu để giải tỏa đến mức này.
Khi Eui Joo buông lỏng hàm răng, thay bằng việc vùi mặt vào hõm cổ Hanbin, cậu cảm thấy cơ thể Eui Joo run lên khe khẽ.
"... Hanbin-hyung ... Đừng đi..." - Eui Joo thì thầm, giọng nói khàn đặc và lạc lõng như tiếng vọng từ một nơi rất xa. Lời thỉnh cầu mơ hồ đó, không nhắm vào Hanbin tỉnh táo mà là vào bóng hình nào đó trong cơn say, lại bất ngờ đánh trúng vào sự mềm yếu nhất trong lòng Hanbin.
Đừng đi.
Hanbin chùng xuống. Đôi tay đang chống cự của cậu buông thõng, chỉ còn đặt nhẹ lên lưng Eui Joo. Cậu nhắm mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu. Cậu biết, mình phải đẩy Eui Joo ra. Nhưng chính khoảnh khắc mong manh và đáng thương này của Eui Joo lại giữ cậu lại.
Hanbin biết rõ, không phải Eui Joo đang phá vỡ ranh giới, mà chính cậu mới là người đang cố tình đứng yên ở bờ vực đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro