Day 3: Getting Lost Somewhere

Đã vài ngày kể từ khi Eli bước vào tình trạng ngủ sâu. Emily cũng không thể tìm ra được nguyên do là gì vậy nên họ chỉ có thể để Eli nằm đó và cầu nguyện rằng anh sẽ sớm tỉnh dậy.

'Cậu ta xui xẻo thật đấy.'

Naib - sau khi hoàn thành vài trận đấu đã lẻn đi để vào thăm Eli. Hắn đứng bên cạnh giường bệnh chỉ kịp giúp anh dém lại chăn sau đó lại vội vã rời đi. Nàng cú ở bên cạnh rúc vào mái tóc anh như để sưởi ấm, hoặc ít nhất là tìm một cảm giác an toàn. Aesop cầm theo chiếc hòm của mình bước vào, cậu cầm theo một khóm hoa để thay thế cho khóm hoa đã khô héo được đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường. Sau khi hoàn thành mọi việc lặt vặt xong xuôi, cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi anh:

'Ngày mới tốt lành Eli.'

'Ngày mới tốt lành, ngươi khỏe chứ?'

Aesop vuốt ve chú cú của Eli, cậu mỉm cười, cảm giác an tâm hơn khi còn có một người bạn ở cạnh bầu bạn với Eli khi mọi người bận rộn với các trận đấu. Cậu nắm lấy tay anh, hôn nhẹ lên nó như lời tạm biệt:

'Em phải đi rồi, sớm tỉnh dậy nhé, các trận đấu rất cần anh đấy.'

Aesop khựng lại, bờ mi anh khẽ động, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cậu, và rồi đôi mắt anh mở ra.

'A. Eli! Anh...'

Aesop vui mừng, đôi mắt cậu mở to, một nụ cười treo lên môi cậu nhưng rất nhanh sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, trước mắt cậu tối sầm. Aesop giật mình tỉnh giấc, bầu trời trong vắt hiện ra trước mắt cậu, hương thơm thoang thoảng của một loài hoa dại mà cậu chẳng thể biết tên. Nơi này kỳ lạ quá, yên bình đến kỳ lạ.

'Eli!'

Aesop giật mình, cậu vùng dậy, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia. Có ai đó đã gọi tên anh, cái tên của người Aesop yêu bằng ngữ điệu trân trọng cũng chẳng kém gì cậu. Giọng nói ngọt ngào của một cô gái tuổi đôi mươi. Một cái tên bỗng xuất hiện trong đầu cậu.

Gertrude, cô ấy là vị hôn thê của Eli, cô ấy là nàng thơ, là quá khứ khó quên của anh.

Hình ảnh Eli và cô gái mình đã từng thương hiện lên trước mắt cậu, họ ôm nhau, trao cho nhau những lời mật ngọt và rồi, họ âu yếm nhau, họ yêu nhau thật nhiều.

'Eli, cứu em.'

Khóe mắt ửng đỏ nhưng Aesop không khóc, Eli không muốn nhìn thấy cậu khóc vì chuyện tình trong quá khứ của mình. Anh từng nói anh yêu Gertrude rất nhiều, nhưng hiện tại anh yêu Aesop nhiều hơn, là chính cậu chứ không phải vì anh bị thiếu đi tình yêu của nàng Gertrude nên mới tìm đến tình yêu của cậu. Aesop tin anh và cậu sẽ không khóc cho đến khi cơn ác mộng này kết thúc.

'Chuyện gì đã xảy ra với Aesop vậy?'

Emily lo lắng thăm hỏi, anh lắc đầu, chậm rãi nắm lấy bàn tay cậu, đáp:

'Em ấy đang ngủ.'

'Nghĩa là sao Eli? Cậu ấy có thể tỉnh dậy không?'

'Nếu em ấy có thể tìm thấy lối thoát...'

Ngừng lại một chút, anh hôn lên mu bàn tay cậu, hít hà mùi hương anh mong nhớ đêm ngày:

'... thoát khỏi những kỉ niệm của tôi và Gertrude.'

.

Aesop không biết bản thân đã ngủ được bao lâu rồi, cậu cũng chẳng thể đếm nổi Eli đã nói với vị hôn thê của mình bao nhiêu chữ yêu rồi nữa.

Nếu là Eli, anh sẽ làm gì?

Aesop bị lạc trong vòng lặp vô tận về những kỉ niệm của Eli và nàng Gertrude.

Và cậu không biết cách để tìm ra lối thoát.

Rõ ràng rồi, Aesop sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro