Chương 2: Ngôi Nhà Bí Mật

Anh Satoru nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi con hẻm bẩn thỉu. Bàn tay anh ấy rất lớn và ấm áp, mang lại cảm giác... vững chắc. Dù sợi dây kết nối với Mori không còn rõ ràng, cảm giác được một người mạnh mẽ hơn bất cứ ai từng biết dẫn đi trong thế giới xa lạ này thật tốt.

Chúng tôi đi bộ trên những con phố bình thường. Xe cộ qua lại, người đi bộ trò chuyện. Mùi Chú Lực vẫn lẩn khuất, nhưng giờ tôi nhận ra nó yếu ớt hơn rất nhiều so với thứ năng lượng khổng lồ từ anh. Con người ở đây... trông có vẻ bình thường và không mang theo "mùi" dị năng lực như ở Yokohama.

Đi được một đoạn, anh Satoru dừng lại trước một cửa hàng trông rất nhiều màu sắc. Có hình những chiếc bánh vẽ trên cửa kính.
"Tiệm bánh!"Gojp Satoru reo lên, như thể chính anh ấy mới là người đòi ăn bánh vậy. Anh nháy mắt với tôi : "Đúng như đã hứa! Bánh kem dâu tây hảo hạng đang chờ em, Elise-chan!"Mắt tôi sáng lên.
Bánh kem dâu tây a!
Ở Yokohama, Mori thường phải "đàm phán" rất nhiều mới cho tôi ăn. Ở đây, anh Satoru sẵn sàng mua ngay lập tức.
Chúng tôi bước vào tiệm bánh. Mùi thơm ngọt ngào lấp đầy không khí. Những chiếc bánh được bày trong tủ kính trông như những tác phẩm nghệ thuật. Có bánh kem dâu tây! Rất nhiều!
"Em muốn cái nào?" Anh Satoru hỏi, cúi xuống nhìn tôi.
Tôi chỉ vào chiếc bánh kem dâu tây lớn nhất và đẹp nhất. "Cái đó! Và cả mấy cái bánh nhỏ nhỏ màu hồng kia nữa!"
Anh Satoru cười lớn. "Được thôi! Chúng ta sẽ lấy tất cả chúng!"
Anh ấy mua rất nhiều bánh, đủ loại. Bánh kem dâu tây, bánh mousse sô cô la, bánh macaron đủ màu, pudding... Chiếc hộp đựng bánh trông to hơn cả người tôi.
Trên đường đi, anh Satoru đưa tôi một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ. Tôi ngồi trên tay anh ấy, chân đung đưa, vừa ăn bánh vừa nhìn ngắm thành phố. Bánh kem ở đây... ngon tuyệt! Kem bông xốp, dâu tây mọng nước, cốt bánh mềm mịn. Ngon hơn cả những chiếc bánh ở Yokohama!
"Ngọt không, Elise-chan?" Anh Satoru hỏi, giọng vui vẻ.
"Ngọt ạ!" Tôi đáp, miệng đầy kem. "Ngon lắm! Cảm ơn anh Satoru!"
Anh ấy cười, tiếng cười vang vọng trong không khí. Tôi cảm thấy anh ấy rung lên khe khẽ khi cười.
Sau khi ăn hết một chiếc bánh và ngắm nhìn phố phường (vẫn hơi nhàm chán so với Yokohama, nhưng bớt đáng sợ hơn con hẻm), anh Satoru đưa tôi đến một nơi khác. Không đi bộ nữa, mà ngồi vào một thứ có bánh xe chạy rất nhanh (sau này tôi biết đó là xe ô tô). Anh ấy lái nó đi rất xa, ra khỏi thành phố ồn ào, đến một vùng đất yên tĩnh hơn, có nhiều cây xanh.
Rồi chúng tôi dừng lại trước một cánh cổng lớn, trông giống như cổng vào một công viên vậy, nhưng không có ai ra vào. Anh Satoru bước xuống, lẩm bẩm gì đó, và tôi cảm thấy không khí xung quanh cánh cổng hơi vặn vẹo lại, như lớp Chú Lực dày đặc hơn bình thường. Chắc đây là một loại "Kết giới" mà anh ấy nói đến trong sách.
Cánh cổng mở ra, dẫn vào một con đường lát đá rợp bóng cây. Cuối đường là một ngôi nhà. Rất lớn. Lớn hơn cả trụ sở Mafia Cảng. Trông như một lâu đài trong truyện cổ tích vậy, nhưng hiện đại hơn. Tường trắng, mái ngói xanh, cửa sổ lớn và một khu vườn rộng thênh thang.
"Chào mừng đến với nhà mới của em, Elise-chan!" Anh Satoru nói, bế tôi xuống khỏi xe. "Đây là nơi bí mật của chúng ta. Không ai biết về nó đâu. An toàn tuyệt đối!"
Tôi nhìn ngôi nhà, rồi nhìn khu vườn. Rất đẹp. Không có mùi Chú Lực âm u ở đây. Chỉ có mùi hoa cỏ và đất ẩm.

"Tuyệt vời!" Tôi nhận xét. Mori chắc sẽ thích khu vườn này. Nếu anh ấy ở đây...

Vào trong nhà, mọi thứ còn lộng lẫy hơn. Sàn đá cẩm thạch, nội thất sang trọng, những căn phòng rộng lớn, đầy đủ tiện nghi. Có cả một căn phòng riêng cho tôi, với giường công chúa, tủ quần áo trống rỗng chờ được lấp đầy, và rất nhiều không gian để chơi.

Gojo Satoru giữ lời hứa. Ngay ngày hôm sau, rất nhiều hộp quần áo mới được chuyển đến. Váy đủ kiểu, đủ màu sắc, đẹp hơn cả những bộ Mori mua cho tôi ở Yokohama. Và quan trọng nhất... đồ ngọt không bao giờ thiếu. Tủ lạnh luôn đầy bánh kem, kẹo, sô cô la, pudding... Đó là thiên đường! Gojo tiêu sài hoang phí, anh quá giàu có và mua sắm không biết dừng. Hiển nhiên, từ giờ chúng sẽ dành cho tôi.

Cuộc sống trong căn biệt thự bắt đầu. Gojo Satoru rất hay đi vắng. Anh ấy là giáo viên và còn phải đi trừ tà, xử lý mấy ông già khó tính. Mỗi lần đi, chú ấy lại dặn dò đủ thứ (dù biết là thừa thãi) và hứa sẽ mua đồ ngọt mới về.
Khi ở nhà, anh ấy rất tùy hứng. Có lúc thì nằm dài trên sofa xem TV, yêu cầu tôi mang đồ ngọt đến tận nơi. Có lúc thì bày trò chơi với tôi trong vườn hoặc trong nhà. Có lúc lại nghiêm túc một cách đáng sợ, ngồi đối diện tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt xanh thẳm ấy và hỏi những câu hỏi kỳ lạ.
"Elise-chan, em có nhớ bất kỳ chi tiết nào về nơi em đến không? Ngoài tên Mori, Dazai, Chuuya?"
"Không ạ." Tôi lắc đầu. Thực sự tôi không nhớ gì về cách mình đến đây cả.
"Thế, em có cảm nhận được Chú Lực không?"

"Có ạ. Nó... âm u." Tôi chỉ vào không khí. "Khác với năng lượng của anh Satoru. Năng lượng của anh Satoru rất... sáng?"
Anh ấy mỉm cười. "Sáng à? Em có cách nói thú vị đấy. Chú Lực sinh ra từ cảm xúc tiêu cực của con người. Nó thu hút Chú Linh. Còn năng lượng của anh... là Chú Lực thuần khiết, được kiểm soát. Đó là khác biệt giữa Chú Thuật sư và Chú Linh."

Anh ấy cũng thử nghiệm tôi nhiều hơn. Dùng Chú Lực tác động lên tôi – không gây tổn thương, chỉ là cảm giác lạ. Ném đồ vật vào tôi – chúng bật ra như va vào tường. "Ngay cả Thuật Thức cơ bản nhất cũng không tác dụng," anh ấy lẩm bầm, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa thích thú. "Giống như em không tồn tại trong hệ thống năng lượng này vậy... nhưng lại có thể tương tác vật lý."

Tôi học được rất nhiều từ Gojo Satoru.

Về thế giới này. Về "Chú Thuật giới" – một tổ chức lớn đầy quyền lực nhưng lại mục nát và đầy rẫy những "ông già" ngu ngốc (theo lời anh ấy). Về các Chú Linh – những sinh vật nguy hiểm và đáng ghét cần phải tiêu diệt. Về những Chú Thuật sư khác – những người cùng phe anh ấy, nhưng không ai mạnh bằng anh ấy.

Anh Satoru còn cho tôi xem sách và hình ảnh về Chú Linh. Chúng trông đáng sợ hơn cả những con quái vật trong những câu chuyện của Mori và bức tranh chân dung tôi mà Dazai vẽ để doạ tôi khóc. Chúng sinh ra từ những cảm xúc xấu xa nhất của con người.

Ghê tởm thật.

Khi Gojo đi vắng, tôi tự mình khám phá căn biệt thự và khả năng của mình. Tôi nhảy từ trên cao xuống (từ ban công tầng ba). Vẫn không đau. Tôi chạy quanh khu vườn rộng lớn, tốc độ của tôi ở đây dường như nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường. Cơ thể tôi rất nhẹ nhàng và linh hoạt, nhưng lại cứng rắn đến kinh ngạc.

Tôi cũng bắt đầu nghĩ về những gì Mori đã dạy. Về sự tồn tại. Về quyền lực. Về việc không bao giờ được để mình rơi vào thế yếu.

Mori không có ở đây. Sợi dây kết nối có lẽ đã đứt. Tôi không biết làm thế nào để quay về, hoặc liệu có thể quay về được không. Điều đó có nghĩa là... đây là thế giới mới của tôi.

Gojo Satoru là người mạnh nhất ở đây. Anh ấy bảo vệ tôi và cung cấp mọi thứ tôi cần. Nhưng anh ấy cũng đi vắng thường xuyên. Anh ấy có kẻ thù. Anh ấy có thể gặp nguy hiểm. Nếu một ngày nào đó anh ấy không còn ở đây nữa... tôi sẽ làm gì?

Không được. Tôi không thích cảm giác không an toàn. Tôi không thích dựa hoàn toàn vào người khác, dù đó là người mạnh nhất.

Mori dạy tôi phải có kế hoạch. Phải tự chủ.

Mục tiêu của tôi: Hiểu rõ về thế giới này. Hiểu rõ về khả năng của chính mình trong thế giới này. Tìm cách để không còn phải dựa vào Gojo Satoru nữa (hoặc ít nhất là có lựa chọn khác). Và đảm bảo tôi luôn có đủ bánh kem dâu tây.

Làm thế nào?
Gojo Satoru là nguồn tài nguyên tốt nhất. Tôi cần học hỏi từ anh ấy mọi lúc. Nghe anh ấy nói, quan sát anh ấy làm, hỏi những câu hỏi thông minh (ngay cả khi giả vờ ngây thơ).
Tôi cũng cần khám phá khả năng của mình một cách có hệ thống hơn. Nó hoạt động thế nào? Nó có giới hạn không? Nó có thể phát triển không? Tôi có thể làm gì khác ngoài việc không bị tổn thương?

Một buổi tối, khi Gojo đang ngồi làm việc với đống giấy tờ (trông nhàm chán không kém giấy tờ của Mori), tôi mang cho anh ấy một đĩa bánh kem dâu tây.
"Anh Satoru, anh bận à?"

Anh ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười. "Cũng hơi hơi. Mấy ông già lại gây rắc rối. Em có muốn giúp anh không?"

Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy, nhìn những hình vẽ và chữ viết kỳ lạ trên giấy. "Giúp thế nào ạ?"

"Chỉ cần ngồi yên và... phát ra hào quang đáng yêu của em là đủ rồi," anh ấy nói, xoa đầu tôi.

Nhưng tôi nhìn những hình vẽ Chú Linh, nhìn những biểu đồ về Chú Lực. Não bộ của tôi, vốn được huấn luyện bởi Mori để phân tích và tính toán, bắt đầu hoạt động. "Chú Linh này... trông yếu ớt," tôi nhận xét, chỉ vào một hình vẽ. "Năng lượng của nó... mờ nhạt lắm."
Gojo hơi ngạc nhiên. "Em cảm nhận được mức độ năng lượng của Chú Linh sao? Lục Nhãn có thấy em không có Chú Lực, nhưng lại không rõ em cảm nhận bằng cách nào."
"Em chỉ... ngửi thấy nó thôi," tôi nói dối một cách tự nhiên. "Mùi của nó khác với mùi của anh. Và mùi mạnh hay yếu thì khác nhau."
Gojo nhìn tôi chăm chú. "Ngửi thấy Chú Lực à... Thú vị đấy."
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra. Có lẽ tôi không cần phải chỉ dựa vào khả năng không bị tổn thương. Bộ óc được Mori rèn giũa, khả năng quan sát và phân tích, cùng với sự khác biệt không thể giải thích của tôi... là những công cụ mạnh mẽ.
Kế hoạch của tôi không chỉ là tồn tại. Là hiểu. Là mạnh mẽ theo cách của riêng mình.
Tôi sẽ học mọi thứ từ Gojo Satoru. Về thế giới này. Về cách chiến đấu. Về cách sử dụng năng lượng.
Và một ngày nào đó... tôi sẽ không còn chỉ là "bí mật" hay ngoại lệ của anh ấy nữa. Tôi sẽ là người tự quyết định số phận của mình trong thế giới này. Với thật nhiều bánh kem dâu tây, umm thật ngon hết mức.

(Hết Chương 2)

_2146 từ _

Mori -chân mày sắp hôn nhau - Ougai  : Đáng ghét họ Gojo kia, chỉ có ta mới được phép nhìn gương mặt xinh xắn của Elise, ta công nhận em ấy dễ thương, nhưng không có nghĩa ta cho ngươi đụng vào Elise của taaaa ಠ⁠益⁠ಠ

Dazai - gương mặt ghét bỏ, phủi phủi tay - Osamu : Xùy, tránh xa ta ra Mori san, oán khí của ông tràn qua đến tôi rồi đây này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro