Chương 28 - Chuyện gì tôi cũng dám làm
Lâm Dư Hi nhận được cuộc gọi của Ngải Vi: "Hi Hi yêu dấu, búp bê của cậu bị chủ tịch Chu cướp đi thật hả!"
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ trừng trang weibo. Chu Tử Chính đã đăng một tấm ảnh chụp giường ngủ, búp bê Hello Kitty của cô ngồi ngay trên giường.
"Con tin đã tới tay, thịt kho chạy không thoát rồi! @Lâm Dư Hi"
~ ~ Hãy thả Hello Kitty đáng thương ra đi, em đến làm con tin cho! ~ ~
~ ~ Tôi – nhìn – thấy – giường – rồi! ~ ~
~ ~ Bài đăng tiếp theo sẽ là, tắt đèn, tối đen như mực, một đêm không nói gì, suốt đêm XXXX. Ôi, bị hài hòa rồi! ~ ~
Lâm Dư Hi đỡ trán thở dài.
"Cậu bị anh ta công thành chiếm đất, mà không hề có sức đánh trả. Mình thấy ngày cậu bị anh ta khiêng về nhà cũng không còn xa đâu."
"Không nói nhảm với cậu nữa!"
"Được rồi, không nói nhảm nữa, nói chuyện chính thì cậu càng cảm động hơn đó. Hôm nay đài truyền hình đến phỏng vấn mình, muốn mình kể chuyện giữa mình với cậu. Cậu biết người dẫn chương trình là ai không? Là Dương Gia Dung đó, nữ MC đang nổi nhất hiện nay. Chu Tử Chính muốn làm một số đặc biệt cho cậu và bác trai, gọi là 'Lương y, tấm lòng như cha mẹ'!"
Lâm Dư Hi thật sự sửng sốt, vừa rồi anh không nhắc đến chuyện này.
"Số đặc biệt này muốn thể hiện rõ tuy bác trai không phải là bác sĩ có bằng cấp chính thức, nhưng lại là một người làm nghề y thực thụ. Chao ôi, mình vừa nghe thì tim cũng mềm nhũn luôn. Anh ấy vừa bỏ tiền, vừa bỏ tấm lòng ra. Bây giờ, mình thực sự không moi được điểm xấu nào của anh chủ tịch này nữa." Ngải Vi cảm thán.
Lâm Dư Hi nhìn tấm ảnh trên weibo, cười dịu dàng, giơ di động lên chụp búp bê heo trên giường, đăng lên weibo.
"Con tin, tôi cũng có."
Năm chữ đơn giản vừa đăng lên, cô liền nhận được bình luận của Chu Tử Chính: Tại sao không @ tôi?
Thế là, bình luận lại tăng vọt.
~ ~ Đây là tiết mục ngược đãi kẻ độc thân ư? ~ ~
~ ~ Tôi nhìn thấy ra giường Hello Kitty nha! ~ ~
Lâm Dư Hi ôm lấy búp bê heo, tự chụp một tấm. Cô nhìn ảnh chụp, trong ảnh, cô đang mỉm cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ. Cô suy tư một lúc, gửi đi: "Không cho làm dơ Hello Kitty của tôi."
Rất nhanh, Chu Tử Chính trả lời tin nhắn, kèo theo một tấm ảnh anh vờ như đang hôn Hello Kitty: "Báo cáo, tôi đã lau sạch nước miếng dính trên mặt nó rồi."
Lâm Dư Hi nhẹ giọng mắng một câu: Vô sỉ!
Cô ngửi ngửi búp bê heo con, rất rõ ràng là một con thú bông vừa mới mua không bao lâu, nhưng vẫn vương mùi hương của anh. Mặt cô từ từ nổi lên một chút ấm nóng, một chút ráng hồng.
Chu Tử Chính ôm búp bê Hello Kitty vào lòng, mềm mại, ấm áp. Anh ngửi một cái, toàn là mùi hương của cô, tràn ngập, nồng nàn. Anh nhìn tấm hình trong di động, hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô chứa đựng ý cười, nhẹ nhàng, dịu dàng.
------
Sáng sớm, mười mấy nhân viên công tác thống nhất mặc áo sơ mi trắng, quần đen đến bên ngoài khu dân cư nhỏ của nhà Lâm Dư Hi, nhanh chóng dựng một túp lều tuyên truyền. Căng băng rôn lên, trên đó viết:
Một bác sĩ chân chính lẳng lặng hành nghề chữa bệnh 20 năm, bởi vì không có một tấm bằng mà bị phán vào tù, bạn có làm không?
Một bác sĩ với tấm lòng như cha mẹ, đã giúp đỡ cho 28,356 bệnh nhân thoát khỏi bệnh đau, bởi vì không có một tấm bằng mà bị phán vào tù, bạn có làm không?
Lâm Chi Hiên, Lâm Dư Hi cần chữ kí ủng hộ của bạn!
Đơn giản, trực tiếp, rung động!
Lúc Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến, nhìn thấy tấm băng rôn, nhịn không được thổn thức cảm thán!
"28,356, thì ra ba đã từng khám cho nhiều bệnh nhân như vậy!"
Chu Tử Chính lên đón: "Đây là con số thống kê từ bệnh án trong phòng khám. Bác trai, sự khỏe mạnh của những bệnh nhân này đã chứng minh bác là một bác sĩ chân chính."
Lâm Chi Hiên bất đắc dĩ: "Pháp luật lại không cho là vậy."
"Pháp lý cũng không qua khỏi tình người, chúng ta cứ chồng chất tình người lên trước mặt quan tòa, để cho ông ấy nhìn rõ."
"Vất vả cho cậu rồi!"
Chu Tử Chính cười ấm áp: "Nên làm mà."
Lâm Chi Hiên hỏi: "Vậy chúng ta cần phải làm những gì?"
"Chỉ ngồi trong lều, có người kí tên thì nói một tiếng cám ơn! Chỉ đơn giản vậy thôi ạ."
Không ít bà con trong khu nhìn thấy Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi, thì rối rít đi tới an ủi, kí tên, trong đó có bác Trần, chú Trịnh thím Trịnh, và các lối xóm khác sống chung 20 năm qua. Hai cha con Lâm Chi Hiên cám ơn từng người một.
Bác Trần đối diện với cái máy camera ở bên cạnh, tức giận nói: "Tôi tên Trần Quang Hoa, năm nay 70 tuổi, tôi tìm bác sĩ Lâm Chi Hiên khám bệnh đã 20 năm rồi. Tôi mặc kệ ông ấy có bằng hay không, tôi chỉ biết ông ấy là một người bác sĩ có tay nghề chữa bệnh tốt nhất, có tâm với bệnh nhân nhất mà tôi từng gặp. Cái thân xương này của tôi đến giờ còn có thể đi được, tất cả đều nhờ vào ông ấy. Nếu như tòa án muốn phán một bác sĩ tận tâm tận sức chữa trị cho bệnh nhân như thế phải ngồi tù, chỉ vì ông ấy không có bằng cấp gì đó, thì tôi là người đầu tiên nhảy ra cản xe cảnh sát lại. Nếu xe cảnh sát muốn bắt ông ấy đi, thì phải chạy qua cái thân xương này của tôi trước đã."
Bác Trần càng nói càng kích động, nét mặt cũng ngày càng căng, ngày càng đỏ lên. Lâm Chi Hiên vội vàng vừa trấn an vừa bắt mạch cho ông ấy: "Bác Trần, ông đừng lo, tôi sẽ không sao đâu. Ông bị cao huyết áp, không thể kích động quá, phải giữ sức khỏe cẩn thận."
Bác Trần kéo tay ông ra: "Ông đừng bắt mạch cho tôi, nếu không sẽ bị người ta kiện ông hành nghề y không bằng cấp đó. Hôm nay, cho dù tôi phát bệnh ngay tại đây, ông cũng không được cứu. Bởi vì ông cứu sống tôi, thì sẽ bị người ta giam vào tù đấy."
Lâm Dư Hi thấy bác Trần càng ngày càng tức giận khó bình tĩnh lại, vội kêu dừng máy quay, cùng Lâm Chi Hiên an ủi ông ấy.
"Bác Trần, bác còn nhớ cháu chứ?" Chu Tử Chính hỏi.
Bác Trần thở hổn hển nhìn anh: "Dĩ nhiên, cậu là bạn trai của Hi Hi mà."
"Vậy nên bác yên tâm, có cháu ở đây, bác trai và Hi Hi sẽ không sao đâu." Trong ánh mắt của Chu Tử Chính tỏa ra một vẻ kiên quyết khó có thể dao động.
Bác Trần sững sốt một lúc, yên lòng thở phào một hơi, nhìn sang Lâm Chi Hiên: "Bác sĩ Lâm, Hi Hi có một cậu bạn trai bản lãnh như thế này, tôi cũng yên tâm một chút."
Lâm Chi Hiên không thể nào thừa nhận, cũng khó mà phủ nhận, chỉ có thể mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút lúng túng và thấp thỏm.
Tiễn bác Trần đi, Chu Tử Chính nói với Lâm Chi Hiên: "Mục đích của cháu là trong vòng hai tuần lấy được 10,000 chữ kí ủng hộ hai người, vậy nên hai tuần tới, bác và Hi Hi đến đây ngồi nhiều một chút nhé, tăng cường sức thu hút. Có nóng, có mệt mỏi thì có thể lên xe RV nghỉ ngơi."
Lâm Dư Hi nhìn quanh túp lều, dù che nắng, quạt gió, thùng đá, đồ uống ướp lạnh, đủ loại thiết bị. Ven đường gần căn lều còn có hai chiết xe RV đậu ở đó, để cho mười mấy nhân viên công tác luân phiên nghỉ ngơi.
Nghĩ lại cái lều mà bản thân muốn một mình dựng lên trước đó, Lâm Dư Hi không nhịn được thầm than mình không tự lượng sức. Cô liếc trộm Chu Tử Chính một cái, anh đang thân thiện chào hỏi các bà con nhận ra anh, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng khi lần đầu tiên gặp mặt.
Anh vì cô mà tháo mặt nạ xuống, vậy phải chăng cô cũng nên thử mở cái hũ của cô ra hay không?
Ngải Vi đến rồi, áo sơ mi trắng, quần đen, cột đuôi ngựa, hơn nữa, mặt mộc.
Lâm Dư Hi rất kinh ngạc: "Cậu, để mặt mộc?"
Ngải Vi lo lắng kéo vạt áo, tức tối nói: "Đều là do gã Tống Thành Trạch kia đó, nói phải thống nhất trang phục, hơn nữa nhất định phải để mặt mộc, bởi vì trang điểm lên làm người khác thấy rất giả tạo. Hi Hi, vì cậu, mình không màng đến thứ gì nữa."
Lâm Dư Hi mỉm cười: "Mặt mộc của cậu nhìn qua cứ như là 17 tuổi ấy."
"Thật hả?"
Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính: "Anh ấy gặp qua nhiều người đẹp rồi, cậu hỏi anh ấy đi."
Chu Tử Chính bị câu nói có gai này của cô quất cho một cái, anh nghiêm túc nhìn Ngải Vi tỉ mỉ, mặt đầy thành khẩn nói: "Nói thật, mặt mộc của cô nhìn qua trẻ hơn lúc trang điểm một chút, nhưng lúc trang điểm lại quyến rũ hơn khi để mặt mộc một chút. Mặt mộc, trang điểm, hai kiểu đều có ý vị khác nhau, mỗi kiểu có nét đẹp riêng."
Được rồi! Một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
Ngải Vi hài lòng gật đầu: "Coi như anh biết nói tiếng người." Đột nhiên cô nhìn thấy gương mặt của cô nhân viên công tác đang phát đơn tuyên truyền, vội chạy qua đó, đánh giá tỉ mỉ: "Sao cô lại trang điểm thế?"
Cô nhân viên công tác ngạc nhiên: "Giám đốc Tống nói trang điểm nhạt, đoan trang một chút."
Cả người Ngải Vi đều không ổn, vẻ mặt hung dữ đi đến trước mặt Tống Thành Trạch, lửa giận lên cao ba mét, vặn hỏi: "Anh có ý gì hả? Tại sao kêu tôi để mặt mộc, mà bọn họ thì có thể trang điểm."
Tống Thành Trạch cười ha ha: "Tôi sợ cô trang điểm rồi, người ta lại tưởng đâu là ngôi sao nữ nào đó đến đây tuyên truyền, dời sự chú ý đi mất."
Một câu nói hời hợt thản nhiên, trong nháy mắt đã thổi bay vẻ hung dữ trên mặt Ngải Vi. Chân mày của Ngải Vi hơi nhướn lên, giọng nói dịu xuống rất nhiều: "Đây là sự hi sinh to lớn của tôi vì Vi Vi."
Trên mặt Tống Thành Trạch đầy vẻ không thể tin nổi: "Hi sinh to lớn? Bây giờ nhìn cô cứ như 16 tuổi ấy."
Chu Tử Chính đứng cách đó không xa nhịn không được ho khan hai tiếng, kề vào tai Lâm Dư Hi: "Xem ra có người còn biết nói lời nói dối tốt đẹp hơn cả em nữa đấy."
Lâm Dư Hi trừng anh một cái: "Bình thường Tiểu Ngải không trang điểm thì nhất định sẽ không ra khỏi cửa. Cậu ấy rất để ý từng li từng tí trên mặt, anh làm ơn đừng kích thích cậu ấy."
"Sao tôi dám chứ? Tôi có đắc tội ai cũng không thể nào đắc tội cô bạn thân của em được. Khi nào em chạy trốn, còn trông cậy cô ấy báo tin mà!"
"Rỗi hơi!" Lâm Dư Hi khẽ mắng.
"Tôi thấy sắc mặt của em tốt hơn rồi, có heo con ở bên cạnh em, ngủ đặc biệt ngon phải không?"
"Đó giờ tôi đều ngủ rất ngon!"
"Vậy em xem xem sắc mặt của tôi tốt hay xấu?"
Lại đào một cái hố cho cô nhảy vào rồi. Lâm Dư Hi nhếch nhếch khóe môi: "Trước giờ anh đều là dáng vẻ này thôi."
Chu Tử Chính sờ sờ mặt: "Không phải chứ! Trước kia tôi không có dục vọng gì, bây giờ thì dục vọng chưa được thỏa mãn, còn phải dựa vào con tin để chống đỡ đấy."
"Anh đủ rồi nha!"
"Chỉ con tin thôi làm sao mà đủ được! Tối nay đi xem phim với tôi đi!"
"Không được!" Lâm Dư Hi buột miệng.
"Tại sao không được?"
"Tôi có việc bận!"
"Bận việc gì?"
Lâm Dư Hi nghẹn lại, cô cũng không biết cô bận việc gì nữa: "Không phải chuyện của anh."
"Chuyện làm em không thể đi xem phim với tôi thì là chuyện của tôi." Chu Tử Chính lí lẽ hùng hồn.
"......" Lâm Dư Hi không tiếp lời nữa, may mà có một ông chú đến kí tên, cô vội đi lên trước nói cám ơn chú ấy.
Chu Tử Chính kiên trì: "8 giờ tối nay, vé đã đặt sẵn rồi đó."
Bám riết không tha, chiêu này thật là khó đối phó mà.
Người không thể ngờ được lại đến đây. Mẹ của Lý Thuần Nhất ngồi trên xe lăn, do ba Lý đẩy đến căn lều. Lâm Dư Hi nhìn bọn họ từ từ bước đến, trong lòng không khỏi rút lại một cái. Đã ba năm không gặp họ rồi. Nhớ đến lần cuối cùng châm cứu cho mẹ Lý vào ba năm trước, mẹ Lý đã có thể tự do đi lại, nhưng bây giờ......
Mà ba Lý, cô chỉ từng gặp cách lớp kính thủy tinh trong tù, lần trước gặp lại ông ấy là trước đám cưới của Lý Thuần Nhất ba tháng, lúc đó vì bệnh tim tái phát mà ông ấy ở lại bệnh viện hai tháng, khỏi bệnh rồi, lại phải trở vào trong tù. Dáng vẻ của ông ấy lúc đó tiều tụy đến nỗi khiến cô đau lòng. Sau này nghe nói sau đám cưới của Lý Thuần Nhất một tháng, thì ông ấy được tạm tha từ tù ra.
Hai người kí tên vào, gật đầu tỏ ý với Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi.
"Cám ơn ạ!" Lâm Dư Hi gật đầu cảm tạ.
Mẹ Lý chăm chú nhìn Lâm Dư Hi: "Hi Hi, lâu rồi không gặp. Cháu không thay đổi chút nào!"
"Đâu có! Chân của bác gái vẫn ổn chứ?"
Mẹ Lý lắc đầu: "Lúc ổn lúc không. Dạo này đôi chân càng ngày càng không có sức."
"Có đến bệnh viện Trung Y khám không ạ? Châm cứu với xoa bóp nhiều hơn, sẽ tốt lên thôi."
"Bọn họ làm gì tỉ mỉ được như cháu chứ." Mẹ Lý nhìn Lâm Dư Hi, có chút khó xử, "Hi Hi, Thuần Nhất có lỗi với cháu, bác cũng không có mặt mũi đến tìm cháu nữa. Hơn ba năm rồi, chúng ta vẫn nợ cháu một câu xin lỗi."
Lâm Dư Hi hờ hững: "Bác gái, mọi người không có lỗi với cháu. Tất cả đều đã qua rồi!"
Mẹ Lý nắm tay Lâm Dư Hi, hốc mắt có nước mắt chuyển động: "Hi Hi, bác biết bây giờ bác nói gì cũng vô dụng......"
Lâm Dư Hi uyển chuyển cắt ngang lời của bà: "Bác gái, chuyện đã qua không cần phải nhắc lại nữa. Cám ơn hai bác đến kí tên ủng hộ! Hôm nay trời nóng, hai bác đừng ở bên ngoài lâu quá."
Mẹ Lý thở dài một hơi: "Gần đây Thuần Nhất thật sự vô cùng không ổn!"
Lâm Dư Hi thoáng buồn bã: "Cuộc sống luôn có chút trắc trở, vượt qua rồi thì sẽ không sao đâu."
Trong mắt mẹ Lý đầy tiếc nuối: "Cháu vẫn luôn tốt như thế! Là bác không có phước, không thể nhận cô con dâu tốt như vậy."
Lâm Dư Hi cứng lại.
Ba Lý vỗ vỗ vai mẹ Lý, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi! Đừng làm Hi Hi khó xử."
-----
Sau khi ba Lý và Mẹ Lý đi rồi, dòng suy nghĩ của Lâm Dư Hi vẫn sôi trào không thôi: Gần đây Thuần Nhất thật sự vô cùng không ổn!
Anh ta dĩ nhiên không ổn rồi. Đã có vợ lại còn ngoại tình, cướp đàn ông trắng trợn, rõ ràng muốn làm cho mình thân bại danh liệt, Vương Vận Kỳ mất hết thể diện. Đương nhiên là anh ta không ổn!
Chỉ là, tại sao chứ? Đầu anh ta bị úng nước à? Có tiền rồi, cả người thay đổi, trái tim cũng lệch lạc luôn sao?
Lâm Dư Hi lắc lắc đầu. Kể từ ba năm trước, anh ta rời đi không nói tiếng nào, thì anh ta đã không còn là người mà cô quen biết nữa. Lý Thuần Nhất đã từng thật lòng thật dạ với cô, đã biến mất từ sớm rồi.
Di động có tin nhắn đến, là Làm Sao Đây.
"Tôi đã xem tin tức, có hai bác sĩ trung y bị kiện hành nghề y không bằng cấp, là cô ư?"
Lâm Dư Hi thở dài, dạo này hai cha con cô hot thật: "Gần đây có mấy bác sĩ bị kiện chứ."
"Lâm Dư Hi?"
Lâm Dư Hi cười bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi lộ ra ngoài sáng rồi."
"Tôi còn tìm được weibo của cô nữa, Chu Tử Chính là bạn trai cô à?"
Lâm Dư Hi khẽ nhíu mày: "Đây là chuyện riêng của tôi."
"Xin lỗi! Chỉ là, tôi quen biết với Chu Tử Chính."
Lâm Dư Hi sửng sốt: "Được rồi! Thế giới nhỏ thật đấy!"
"Tôi cảm thấy thế giới của anh ta và thế giới của cô chênh lệch xa quá."
"Khoảng cách giữa lòng người vốn đã rất lớn."
"Chu Tử Chính khoe khoang chuyện của hai người trên weibo huyênh hoang như thế, cảm thấy giống như là đang cố ý show ra vậy. Tôi thấy không tốt lắm. Với sự hiểu biết của tôi dành cho cô, cô không giống như người thích huênh hoang như vậy."
Lâm Dư Hi do dự một lúc: "Anh quen biết với anh ấy thế nào vậy?"
"Quen qua công việc. Anh ta là một người làm ăn vô cùng thông minh."
"Vậy anh với anh ấy là người cùng một thế giới?"
"Không phải! Tôi đã từng vô cùng muốn leo lên trên đó, kết quả tôi đã lên đó rồi, nhưng lại phát hiện đã leo vào một địa ngục không bao giờ tìm lại bản thân mình được nữa."
Tay Lâm Dư Hi siết lại: "Có đáng sợ đến vậy không?"
"Giống như là thả một con cá trong một cái hồ vào biển, hoặc là cô bé Lọ Lem vào hoàng cung vậy. Cô bé Lọ Lem gả cho hoàng tử, sau đó thì sống vui vẻ, hạnh phúc về sau, đây chỉ là một câu chuyện cổ tích mà thôi. Cô biết cô bé Lọ Lem chân thật nhất là ai không?"
"Vương phi Diana."
"Không cùng thế giới chính là không cùng thế giới, cô hiểu mà!"
"Anh đang ám chỉ tôi đó à?"
"Tôi vậy mà cũng coi như ám chỉ sao? Tôi đây là chỉ rõ ràng, dùng bài học sống của tôi để chỉ rõ ra đấy."
Lâm Dư Hi bật cười: "Có cảm giác thế giới của anh rất rối loạn nha!"
"Bây giờ thì đúng là vậy. Nhưng rối loạn mới có cơ hội rời khỏi, tôi muốn trở về cái hồ của tôi."
"Hi vọng anh được như ý nguyện."
"Sẽ mà! Đến lúc đó, tôi nhất định tìm cô ra ngoài uống một tách Flat White mà tôi thích nhất."
Lâm Dư Hi mỉm cười: "Tôi cũng thích Flat White. Có đôi khi cảm thấy khá là giống khẩu vị với anh đấy."
"Có lẽ là vì chúng ta có duyên."
"Trong biển người mênh mông có thể gặp được thì là một loại duyên phận rồi."
Anh ta nhắn sang một gương mặt cười: "Mong đợi tách Flat White đó quá."
Lâm Dư Hi khẽ thở ra: Làm Sao Đây? Phải đó! Không cùng thế giới, làm sao đây?
-----
Trong căn biệt thự trên núi của Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi vừa châm cứu xong, nhịn không được hỏi: "Vẫn chưa điều tra được con cá thứ năm ư?" Trước kia chỉ tốn mấy ngày, thám tử tư đã kéo ra được một chuỗi mấy con cá, nhưng sau con cá thứ tư, đã qua hơn một tuần rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bàn tay đang mặc áo của Chu Tử Chính siết chặt lại: "Ừm, con cá lớn đứng sau bức màn lẩn trốn thật sâu, điều tra không ra."
Trong mắt Lâm Dư Hi hiện lên chút sầu lo, nếu như câu không được con cá lớn, vậy có khi nào sau này lại gây ra chuyện gì nữa hay không?
Chu Tử Chính suy nghĩ một chút: "Có đôi khi, kẻ đứng sau bức màn có thể sẽ không điều tra ra được, nhưng bây giờ bọn chúng đã biết người đứng sau lưng em là sai rồi, sẽ không dám đến gây chuyện nữa đâu."
Lâm Dư Hi thở dài một hơi thật sâu: "Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi."
"Có thể là bởi vì tôi." Chu Tử Chính trịnh trọng nhìn cô, không có một chút xíu vẻ đùa giỡn nào.
Lâm Dư Hi ngạc nhiên: "Liên quan gì đến anh chứ?"
"Tôi có rất nhiều kẻ thù không biết tên, có thể là có người hận em trị khỏi bệnh cho tôi, nên đã bày mưu hãm hại em."
Lâm Dư Hi khó mà tin được nhìn vẻ nghiêm túc của anh, khóe môi giật giật, nhưng lại nói không ra tiếng nào.
Chu Tử Chính chợt nhíu mày lại: "Cũng có thể là có người ghen ghét em có thể nhìn thấy toàn thân của tôi, rồi vì ghen thành hận, cho nên bày mưu hại em."
Đôi mắt Lâm Dư Hi trừng lên, tức tối "hừ" một tiếng, xoay người tháo bao tay ra. Uổng cho cô còn thật sự tin tưởng anh hết mấy giây,
Chu Tử Chính lẳng lặng thò đầu qua: "Sau này đừng dùng bao nữa, được không?"
Tay của Lâm Dư Hi run lên một cái, cắn răng nghiến lợi: "Anh còn ăn đậu hũ của tôi nữa thì tôi sẽ ném kim bay đâm vào huyệt câm của anh, để từ nay về sau anh câm miệng lại."
"Được, được, được! Vậy tôi cho em ăn đậu hũ của tôi nhé." Chu Tử Chính cười nói, "Muốn đến đây xem không? Xem rồi em sẽ yêu tôi đấy."
Chu Tử Chính vào phòng bếp lấy đậu hũ, nấm hương, măng mùa đông, chân giò hun khói trong tủ lạnh ra: "Hôm nay tôi phá lệ, nấu món Trung. Món em thích nhất, canh đậu hũ Văn Tư*."
(*: một món ăn với đậu hũ là nguyên liệu chính, đậu hũ và các nguyên liệu khác đều được thái sơoi, theo truyền thuyết là được nấu bởi một hòa thượng tên Văn Tư, nên có tên là canh đậu hũ Văn Tư.)
Anh xắn tay áo lên, thật sự nghiêm túc thái đậu, kỹ thuật dao cũng rất tốt.
Chu Tử Chính liếc thấy trên mặt Lâm Dư Hi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đắc ý cười lên: "Cảm động lắm phải không?"
Lâm Dư Hi lặng lẽ xoay mặt qua chỗ khác, cầm dao lên thái nấm hương: "Lúc thái đồ ăn đừng mất tập trung, cẩn thận ngón tay đấy."
Chu Tử Chính liếc trộm gò má ửng đỏ của cô, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.
"Em có cảm thấy chúng ta giống như đang chơi trò gia đình không?"
"Không giống!" Lâm Dư Hi càng cúi đầu thấp hơn, gò má của cô từ từ đỏ lên thành trái đào.
"Vậy giống cái gì? Vợ chồng già chơi trò gia đình hả?"
"Chu Tử Chính!" Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên tức giận nhìn anh.
Chu Tử Chính lập tức cúi đầu thái đậu hũ: "Được rồi, tôi im miệng!"
Mẹ nó chứ, miếng đậu hũ này thật là trơn tay, không dễ nắm bắt chút nào!
-Truyện được edit bởi miemei, chỉ đăng trên DĐ.L~Q~Đ-
Thức ăn lên bàn, Chu Tử Chính chụp hình lại, đăng lên weibo.
"Mau lên weibo của tôi nhấn thích đi, nếu không tôi lại @ em một lần nữa đó."
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ trừng anh một cái, đăng nhập vào weibo.
Vừa nhìn thấy sáu chữ "Trò chơi gia đình hạnh phúc!", trong lòng Lâm Dư Hi có chút ấm áp, có chút mềm yếu, có chút giãy dụa, lại có chút khó chịu, thế là, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Không ngờ bình luận của Ngải Vi còn nhanh hơn cô nhấn thích: Chu công tử, nếu món canh đậu hũ Văn Tư này là anh nấu, thì vịt con xấu xí nhất định sẽ bị anh nhốt lại thôi.
Lâm Dư Hi thầm hận mắng một câu: Ngải Vi thối, ruột của cậu có thể nào đừng thẳng tưng như vậy được không?
Không ngờ Chu Tử Chính trả lời lại trong tích tắc: Tuyệt đối là do tôi làm! Xuỵt, vịt con xấu xí xấu hổ, khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút! Tôi giả vờ như chưa thấy gì cả!
Ngải Vi: Xuỵt, tôi giả vờ như chưa nói gì cả!
Lâm Dư Hi: ......
Ngải Vi, rốt cuộc cậu là bạn thân của ai hả? Một nhà hàng Ý thôi đã dễ dàng mua chuộc được cậu rồi, tình bạn 10 năm mỏng manh như giấy mà.
Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi, mắt sáng lấp lánh: "Lời Tiểu Ngải nói là thật hả?"
"Chẳng phải anh không nhìn thấy sao?"
"Tôi chỉ giả vờ không nhìn thấy thôi! Canh đậu hũ Văn Tư có điển cố gì sao?"
"Dĩ nhiên là có, nó là một món ăn nổi tiếng của Hoài Dương, có lịch sử lâu đời."
Chu Tử Chính nghẹn lại, sau đó khụ khụ hai tiếng, lấy di động ra: "Vậy, tôi chỉ có thể đi hỏi bạn thân tốt của em thôi, dù sao cô ấy cũng dễ mua chuộc. Một đôi Roger Vivier bản số lượng có hạn mới nhất thì đã có thể mua chuộc được cô ấy rồi."
Lâm Dư Hi trừng anh: "Anh dám!"
"Chỉ cần có thể nắm được tay em, chuyện gì tôi cũng dám!"
Lưu manh, vô lại, vô sỉ! Trong tim Lâm Dư Hi đập thình thịch thình thịch, dù có mắng hung hăng thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói, "...... Được, anh nấu đến lần thứ mười thì tôi sẽ nói cho anh biết."
Nấu đến lần thứ mười? Kéo dài thời gian? Không sao, chỉ cần em nhảy vào nồi, thì em chạy không thoát nữa đâu.
Trong mắt Chu Tử Chính chứa đầy nét cười được như ý nguyện: "Được! Không uổng công tôi luyện dao hết một tháng."
Tay múc canh uống của Lâm Dư Hi dừng lại một chút. Luyện dao hết một tháng?
"Thế nào? Có hài lòng về mùi vị không?" Chu Tử Chính sốt ruột nhìn cô chăm chú.
"Không tồi." Cô không thể phủ nhận là món canh này ngọt hơn trong tưởng tượng!
Mắt Chu Tử Chính trừng lớn lên: "Tôi chỉ luyện thái đậu hũ không thôi đã luyện hết một tháng rồi, em không thể khen nhiều thêm một chút à?"
"Kỹ thuật dao tinh xảo, nêm nếm vừa phải."
Chu Tử Chính lướt đến gần hơn: "Vậy, có phải là chén canh kia của em không?"
Mùi hương của anh bao phủ Lâm Dư Hi, giống như một tấm lưới, gom thế giới của anh và thế giới của cô lại với nhau, hòa làm một thể.
Lâm Dư Hi hắng giọng, trên mặt có chút xấu hổ: "Cũng không tệ."
"Vậy thì coi như là, phải rồi!"
Lâm Dư Hi chỉ uống canh, không trả lời nữa.
Chu Tử Chính cười ấm áp, không vặn hỏi tiếp. Anh chỉ nghi ngờ đậu hũ này có phải làm từ đường hay không, ngọt đến nỗi răng của anh cũng mềm nhũn ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro