Chương 2

Bắc Kinh.

Tiết trời vào cuối tháng mười một đã trở lên se lạnh , cũng không phải kiểu rét đến đáu xương đáu thịt nhưng lại mang đến cho con người ta một nỗi buồn không tên. Vì lẻ loi , cô độc , vì chỉ có một mình mà phải chống chịu lại từng đợt gió mang hơi thở của mùa đông đang thổi đến hay đơn giản chỉ vì không được cùng người thương quây quần ăn một bữa cơm tối mà thôi ?

Vương Nhất Bác run run hai cái rồi mở cửa bước vào nhà , căn nhà vẫn rất yên tĩnh , giống hệt với những ngày hắn chưa kết hôn , chỉ khác là có phần  gọn gàng tươm tất hơn trước mà thôi. Bước vào phòng bếp , đúng như dự đoán , người kia đang ngủ gục trên bàn ăn , cả người chỉ mặc một cái áo len mỏng để lộ ra thai phúc tròn trịa đã rất lớn. Cửa sổ phòng bếp chỉ khép hờ , làm cho Tiêu Chiến đang say ngủ cũng phải run run vài cái , tay nhỏ như theo thói quen hằng ngày , vẫn đặt ở trên bụng lớn , vô thức mà xoa xoa.

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt đang ngủ kia đến mơ màng , Tiêu Chiến thực sự rất đẹp , đẹp trong mắt tất cả mọi người nhưng lại không phải mẫu người hắn thích. Đàn ông tuổi còn trẻ , khí huyết sung mãn ,  ai cũng thích đi chinh phục những thứ mình yêu cả , mà Tiêu Chiến lại là kiểu vô cùng nhu thuận , tất thảy đều răm rắp nghe theo ý hắn. Vương Nhất Bác thích kiểu nồng nhiệt và say đắm nhưng Tiêu Chiến lại chỉ là con người đơn thuần cả ngày chỉ biết nhìn sắc mặt hắn mà hành xử. Đối với con người này , hắn chỉ có hai từ để đặc tả :

Vô vị.

Tiêu Chiến chính là kiểu người khó hiểu nhất mà hắn từng gặp , chính là phi thường ấu trĩ , lớn như vậy rồi vẫn còn tin về sự tồn tại của một tình yêu không liên quan đến vật chất , đến ngoại hình , đến địa vị xã hội. Đây không phải ấu trĩ thì sẽ là ngu ngốc đi?

Vương Nhất Bác vừa nghĩ vừa thở dài một cái rồi lay lay người đang ngủ dậy:

- A... Em đã về.

Tiêu Chiến giống như tiểu hài tử dụi dụi một bên mắt , vừa ngạc nhiên , vừa vui mừng nhìn Vương Nhất Bác.

- Đã về.

Hắn đáp lại một câu cụt ngủn rồi ngồi vào bàn ăn , mắt lia đến từng món trên bàn , thì ra , đều là những món hắn đã từng nói thích.

- Đợi chút , tôi đi hâm nóng lại đồ ăn.

Mắt thấy người kia lóng ngóng đỡ bụng định đứng dậy , trong lồng ngực hắn lại dâng lên một cỗ không đành lòng.

- Bỏ đi , ăn như thế này cũng ổn.

Vương Nhất Bác nhấc đũa lên gắp hai gắp vào bát mình , cũng không tồi , nhắc mới nhớ cưới nhau lâu như vậy rồi mà hắn cùng anh chưa ngồi ăn cùng nhau một bữa cơm trọn vẹn nào cả nhưng cái mùi vị này sao lại quá đỗi quen thuộc với hắn.

- Ngày nào cũng nấu nhiều như thế này , tôi không về anh sẽ đem đổ hết đi à?

Nhìn bàn ăn có đến tận bốn món mặn và một món rau , Vương Nhất Bác vô cùng thắc mắc. Bản thân vốn sinh ra trong một gia đình không có điều kiện nên mỗi khi thấy người khác hoang phí hắn liền không chịu nổi.

- Anh cũng đâu còn là quý tử nữa , giờ bác Tiêu cũng mất rồi , anh nên học cách tiết kiệm một chút. Anh nói xem , mấy bức tranh mà anh vẽ chưa chắc trả nổi bữa ăn này.

Vương Nhất Bác vốn là một người vô cùng thẳng thắn , nhất là đối với cánh đàn ông với nhau , hắn nghĩ gì liền nói ra cái đấy. Tuy là người có tài nhưng suy đến cùng hắn vẫn là thanh niên chỉ mới bước qua tuổi thứ hai mươi ba , đôi khi có những lúc làm người khác đau lòng nhưng lại không  nhận ra điều đấy.

Hắn nhiều lúc còn quên rằng , Tiêu Chiến không phải là bằng hữu mà là vợ của hắn.

- Không phải , cái này tôi sẽ đem cho...

Chưa đợi Tiêu Chiến nói hết lời , hắn lại bắt đầu chen ngang.

- Anh đừng tưởng ai cũng thèm thuồng mấy món này , tốt nhất những gì mình đã động đũa đến đừng mang đi cho. Như vậy có phần thiếu tôn trọng người khác đấy , chút lễ nghi này anh còn chưa biết đến hay sao?

Vương Nhất Bác lại nghĩ đến hoàn cảnh lúc nhỏ của mình , đã từng phải đi xin từng mẩu bánh mỳ để  ăn , không hiểu sao cơn tức giận thình lình ập đến mà đổ hết lên đầu Tiêu Chiến.

Hắn đã nói về đến nhà là mọi sự không tốt đẹp đều xảy ra mà. Ngày mai nên tăng ca tiếp thì hơn.

Còn Tiêu Chiến đã bị hắn dọa sợ đến run run , cúi gằm mặt xuống.

- Không phải... cái này .. cái này sáng sớm tôi sẽ gói mang cho Lý Hạo để cậu ta mang đến cho em. Tôi sợ em làm việc sẽ quên phải ăn, còn mấy món này, trước khi mang đến cho em thực sự tôi sẽ không động đũa đến , thật đấy. Nếu còn thừa lại , tôi sẽ ăn...

Vương Nhất Bác cảm thấy mình đang sai ở đâu đó , vì sao cái tên Lý Hạo gần một năm trời ngày nào cũng chuẩn bị cơm mang đến cho hắn ? Lý Hạo kia nói là mẹ Lý làm thừa một hộp nên cho hắn , lúc đấy hắn lập tức không muốn hỏi thêm gì nữa . Sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng liền tò mò nói " Nhà cậu thừa cơm à?" . Tên kia suy nghĩ một hồi rồi đáp : " Vì bằng tuổi tôi nhưng cậu quá giỏi nên mẹ tôi vừa nghe danh đã thích cậu. Sau đó muốn làm cơm tặng cậu thế thôi. "

Vương Nhất Bác cũng tin lời tê họ Lý kia , bẵng đi một thời gian vì công việc quá bộn bề mà hắn  cũng chỉ nhận cơm mà không hỏi gì nữa. 

Bây giờ mới để ý , vị cơm này vì sao lại đối với hắn quen thuộc như vậy? 

- Sao không đưa tận tay cho tôi? Đã mất công đến nơi như vậy rồi.

Từ căn hộ của hắn đến sở cảnh sát rất xa , nếu phải đi xe buýt , không chừng còn phải đổi đến tận ba chuyến.

- Lúc đấy , mới sáng sớm , sợ em làm việc cả đêm chưa được chợp mắt...

Tiêu Chiến lần đầu đứng trước cửa phòng làm việc của Vương Nhất Bác trong lòng cũng nảy sinh ý định muốn tiến vào bên trong , lại thấy người kia ngủ gục trên đống tài liệu , thực sự không muốn phiền đến hắn.

Vương Nhất Bác vô cùng bận rộn , lúc trước một tuần hắn còn ghé nhà hai lần nhưng nửa năm gần đây hầu như là không thấy bóng dáng hắn ở nhà. Tiêu Chiến vừa lo vừa nhớ , ngày nào cũng đến sở cảnh sát nhìn nhìn hắn một chút lại đi về , sợ phiền đến hắn mà cũng sợ bị hắn nói là phiền phức.

Chỉ có Tiêu Chiến mới hiểu rõ , tâm trạng phấn khích dậy thật sớm ngồi đến tận ba chuyến xe chỉ để ngắm một người trong vài ba phút , nó hạnh phúc nhưng cũng đau đớn đến ra sao.

Lý Hạo thấy anh quá khổ liền nói : " Anh cũng  biết cậu ta không có tình cảm gì với mình. Vì cái gì mà phải khổ sở như vậy chứ?"

Tiêu Chiến chỉ cười không dám thành tâm đáp lại , mắt nhìn vào phòng làm việc , một câu ngắn ngủi " Vì cậu ấy là cả thế giới " đến tận bây giờ vẫn giữ khư khư trong lòng mà không dám nói ra.

- Anh... bị ngốc hay gì? 

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của hắn lại càng bị dọa sợ , vai cũng run theo từng đợt.

- Cố chấp như vậy , tôi cũng không thể thích anh. Anh cũng biết người tôi thương là ai mà...

Thực ra , hắn muốn nói ba chữ " thật xin lỗi " với Tiêu Chiến nhưng lại không ngờ miệng mình lại thốt ra câu nói cộc cằn như vậy. Có lẽ , hắn đã quen với việc làm tổn thương Tiêu Chiến mất rồi.

- Không sao... tôi sẽ , cố gắng , sau này nhất định...

Tiêu Chiến bỗng chốc lại biến thành con người mạnh mẽ , nhìn thẳng vào mắt hắn mà đáp lại.

- Chúng ta sẽ không có sau này. Càng như vậy anh càng thương tổn , chi bằng đợi đứa nhỏ sinh ra , chúng ta chọn lại lối đi cho nhau , đứa nhỏ ở bên anh còn tiên trợ cấp tôi sẽ đưa.

Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến đáp lại liền  cầm lấy chiếc áo bên cạnh , ý định muốn ly khai khỏi đây. Hắn sợ ở lại thêm hắn sẽ bị gương mặt nhu thuận kia làm cho mủi lòng , sợ sẽ nghe thấy tiếng thút thít ở bên cạnh khi trời đã quá nửa đêm.

Chúng ta , đừng chịu đựng thêm nữa , cả hai người không ai phải chịu thêm dằn vặt và khổ đau nữa.

- Anh yêu em.

Tiêu Chiến cố chấp gọi theo bóng lưng thẳng tắp , đầy kiên nghị , muốn rời bỏ của Vương Nhất Bác nhưng đáp lại anh vẫn là một khoảng không tĩnh lặng đến đáng sợ.

Hôm nay , anh lại một mình chui vào một góc giường , rơi nước mắt vì bóng hình người kia.






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro