Chương 2 - Nỗi nhớ


Nhớ anh.

Em lục tìm lại những dòng tin nhắn. Nước mắt tự nhiên tràn ra. Một nỗi ngậm ngùi đến xót xa lòng em.

Anh ơi! Dũng khí của anh đâu? Sự minh triết, thông thái anh cất giấu đâu rồi? Chẳng phải Bá Nha đập vỡ đàn vì Tử Kỳ không còn nữa, hỡi anh? Giữa dòng đời xô bồ với triệu triệu tỷ tỷ người, anh nỡ buông trôi một cung đàn tri âm khi em vẫn còn đây? Anh buông cung đàn mà không bày mâm, tế lễ. Em đau.

Biển trời mênh mông quá. Em nhỏ bé giữa dòng đời tấp nập, bon chen. Nhỏ bé trước muôn người to lớn. Nhỏ bé trước mọi thị phi, dệt thêu, đơm đặt đến phủ phàng. Và em muốn thử một lần không nhỏ bé. Em muốn một lần hiên ngang nói với mọi người rằng: Hãy trả tôi sự bình yên. Tôi đã làm gì sai đâu?

Nhưng rồi, em chợt tỉnh: Cần gì em làm gì sai? Cần gì em có lỗi?

Hay cần gì ai kia có lỗi với ai đâu? Thích là thích, không thích là không thích. Ghét là ghét, không ghét là không ghét. Nào cần gì lý do? Chắc kiếp nào đó em đã gieo những điều không đúng, không hay. Chắc vậy rồi.

Người với người giữa đời như những cơn sóng vậy, phải không anh? Đến và đi chóng vánh, vô chừng. Ồ ạt, tung bọt trắng xoá, rồi tan biến giữa mênh mông. Em cứ tưởng anh khác cơ. Thì ra, anh cũng là một người đàn ông. Cơn sóng trong anh tan biến thật rồi. Trách em, một người đàn bà nông nỗi, dại khờ.

Em buồn. Vì không thể đón nhận một đoá hồng đỏ rực thế kia. Em buồn, vì anh chẳng thể tặng em đoá hồng vàng như lòng em mong đợi. Em buồn vì khúc hát dở dang chưa tròn cung luyến nhịp. Khúc hát rời rạc, vón cục và qua loa anh nhỉ?

Mình xa nhau. Bất ngờ đến ngỡ ngàng. Kiểu "trên trời rơi xuống" khiến em hụt hẫng lắm. Nhưng rồi em ngẫm, sông Amazon dài là thế đó, nên có cây cầu nào được bắc qua đâu? Chúng ta cứ bên này sông mà hoài vọng vậy. Chân trời bên kia sông lúc nào cũng đẹp, cũng mĩ lệ và kỳ vĩ.

Rồi em tự nói với mình rằng: Không sao đâu. Chỉ cần anh sống tốt.

Từ vô lượng kiếp, chắc duyên mình ngắn? Dẫu rằng xa nhau, em vẫn hoài mong về anh những tháng ngày an lành, hạnh phúc. Nhớ nhé! Sống vui và đừng nhớ gì về em nữa. Cũng hãy quên đi tiếng cười trong vắt của em. Tiếng cười làm anh thấy xua tan mọi ưu phiền, như lời anh đã từng nói. Em ước có một tiếng cười tương tự nào đó bên anh.

Trời Cần Thơ hôm nay dìu dịu mát, từng tảng mây trắng hồng phiêu lãng. Bến Ninh Kiều gió rì rầm lồng lộng tiếng hàng dương. Những guốc giày bên nhau tình tự không rời.

"Bá Nha" của em ạ!

Dù chỉ là đoạn đường ngắn bên nhau. Đoạn đường ngắn ngọt ngào em nhớ mãi.

Em đã thấy mình may mắn, anh à!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro