Chương 12.

Xuân vận* thật đáng sợ.
 
*còn được vọi là mùa du lịch lễ hội mùa xuân, là khoảng thời gian du lịch với lưu lượng giao thông cực kỳ cao.
 
Trì Uyên ở trong thôn được vài ngày, không tắm rửa không thay đồ, vốn đã rất thê thảm rồi, còn bị dòng người tấp nập ép đến ép đi, có thể nói là không nỡ nhìn.
 
Hắn gọi được taxi, ngồi vào nói một hơi, “Bác tài, đến Tam Hải Quan.”
 
Diên Lan cũng có tuyết rơi.
 
Trì Uyên nhìn cảnh quan đang chạy ngược bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, những tòa cao ốc tiếp nối không dứt, xe cộ ào ạt, đường bê tông đường cao tốc, ồn ào lại phồn hoa.
 
Trong núi kia vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy được cảnh tượng này.
 
Tối hôm qua, hắn hỏi Hàng Tuyên, “Cậu không hỏi tôi thủ đô trông như thế nào sao?”
 
Hàng Tuyên nằm cuộn mình trong chăn, chỉ có một đôi lông mi dài cùng đôi mắt to tròn lộ ra bên ngoài, giọng nói bị chôn dưới chăn nghe có hơi ngột ngạt.
 
“Em biết nó trông như thế nào.”
 
Trì Uyên bật cười, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy tim mình mềm nhũn.
 
Thật ra Hàng Tuyên không biết, nhưng cậu có thể tưởng tượng. Trước kia là cầu mà không được, bây giờ lại sợ bản thân tham lam không biết đủ.
 
Vào lúc ba Trì đến nhà cậu hỏi cưới, gần như đã thổi phồng Trì Uyên lên tận mây xanh, Hàng Tuyên trầm mặc không nói, dù sao cậu cũng chỉ là vật để trao đổi với 5000 tệ và mấy con heo bò này thôi.
 
Nhưng sau đó cậu phát hiện, Trì Uyên cực kỳ tốt, còn tốt hơn những gì ba Trì nói.
 
Hàng Tuyên rất thích, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã khiến cậu thích đến không biết phải làm sao.
 
Cậu cảm thấy đủ rồi.
 
Sau đó Trì Uyên ấn tắt màn hình điện thoại, trong phòng một màu đen như mực, Hàng Tuyên nói, “Em… Em và họ không giống nhau, em không ngoan cố.”
 
Trì Uyên đơ người, lúc lâu sau mới hiểu ra, bên môi hắn kéo lên một nụ cười ôn nhu, “Ừm, tôi biết.”
 
Hàng Tuyên lại nói, “Em, em là của anh, em sẽ nghe lời anh.”
 
.
 
Kẹt xe rồi.
 
Khung cảnh bên đường chậm rãi chuyển động, còn chậm hơn tốc độ tuyết rơi.
 
Trì Uyên xoa xoa đôi mắt gấu trúc của mình, tâm phiền ý loạn.
 
Hắn ôm lấy mặt mình, đè ép tiếng la hét không phát ra âm thanh kia.
 
Thật là…
 
Mắt không thấy tâm không phiền đã nói đâu chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro