Chương 2: Giữa đường xuất hiện một "Khang sư phụ" ( 1 )
"Con xem Tiểu Tịnh nhà người ta kìa, đã xinh xắn lại múa hay nhảy đẹp, vừa rồi còn ẵm được giải nhất nữa. Con nhìn lại mình xem, cùng đi học múa với người ta nhưng con học được cái gì rồi? Ngày trước lúc biểu diễn còn được đứng ở hàng cuối, bây giờ đến hàng cuối cũng không được đứng nữa."
"Tại vì bây giờ con không có nhu cầu phí phạm thời gian vào việc nhảy múa nữa, vậy nên chẳng cần phải đứng ở hàng chót làm gì cả."
"Con lại còn lý sự nữa à? Mẹ cũng có thấy con tập trung học hành hơn đâu. Con nói xem kiểm tra khảo sát đầu năm con được bao nhiêu điểm?"
"Mẹ, con đi học đây!"
Mấy lời càm ràm như tụng kinh của mẫu hậu đại nhân quý cô Vương Giai Nhân tôi nghe nhiều đã thành quen. Cái gia quy mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà phải mắng tôi một trận đã kéo dài suốt bao năm nay rồi, cho đến giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Tiểu Tịnh là ai? Từ Tịnh Tịnh "con nhà người ta" là hàng xóm của tôi. Người sao tên vậy, nhỏ nhắn yểu điệu lại đáng yêu, da trắng dáng chuẩn, được toàn thể nam sinh tôn lên làm hot girl toàn trường. Mặc dù phát âm tên bọn tôi nghe na ná nhau nhưng ba chữ "Từ Tịnh Tịnh" so ra thì có vẻ cao cấp hơn "Hứa Tinh Tinh" một chút.
Đều học múa từ thời tiểu học nhưng lúc nào cô ta cũng là thiên nga trắng đứng ở hàng đầu, còn tôi thì đến tư cách làm vịt con xấu xí cũng chẳng có. Thực ra, tôi vốn không hề có năng khiếu về nhảy múa, nhưng vì bên cạnh lúc nào cũng có mẫu hậu đại nhân thích ganh đua, thấy con nhà hàng xóm múa đã đẹp dáng lại xinh, nên mẫu hậu nhà tôi kiên quyết lôi tôi đến cung thiếu nhi đăng ký lớp múa. Ai dè lớp múa đủ người rồi, mẫu hậu đại nhân vì không muốn thua kém, miễn cưỡng nhét tôi vào lớp võ đối diện, bởi vì chữ "vũ" với chữ "võ" đồng âm.
Và thế là, hai ba năm liền tôi bị đủ các kiểu lăn lê bò toài căng cơ hành hạ, sứt sẹo đầy người. Mẫu hậu đại nhân dù biết thừa rằng tôi chẳng phải nhân tài võ học gì nhưng vẫn không chịu mở lòng từ bi dắt tôi về nhà. Đợi đến khi tôi khổ sở mãi mới thích nghi được với giới võ thuật thì mẫu hậu đại nhân lại sôi sục ý chí chiến đấu, chuyển tôi sang lĩnh vực múa may. Thế là, huấn luyện viên lớp võ đối diện bi thương nhìn tôi, lắc đầu thở dài, lặng lẽ đóng cửa lớp lại, thầy trò từ đó đường ai nấy đi. Rốt cuộc thì 2,3 năm trời luyện võ cũng không phải phí công. Trong lớp múa, tôi thể hiện cực kì nổi trội, thầy dạy múa không muốn đả kích tâm hồn bé nhỏ của tôi nên kể từ đó luôn âm thầm xếp tôi đứng ở hàng chót, cái hàng mà so ra còn lạnh lẽo hơn cả ngồi băng ghế dự bị.
Nói chung là, từ bé tôi đã quen với tính "đem con bỏ chợ" của mẫu hậu đại nhân nhà mình. Nói cách khác, tuổi thơ của ai mà không có một đứa "con nhà người ta" đáng ghét chứ?
Nếu như trên thế gian này ai cũng là con nhà người ta, không có đứa ăn hại nào xuất hiện thì sao mà thể hiện được sự ưu tú của mấy đứa nhà bên đây? Tôi luôn một lòng tin rằng trời sinh ra mình ắt sẽ có chỗ dụng võ, người nào cũng có một con đường riêng không ai có thể thay mình vẽ nên quang cảnh con đường ấy. Bởi vậy, tôi không ngại hy sinh thân mình, tình nguyện làm một khóm lá hít carbon bảo vệ môi trường, làm nền cho đóa hoa hồng kiều diễm nhà bên. Tôi có một trái tim mạnh mẽ vô song kết hợp với lớp da mặt còn dày hơn góc tường thành. Tôi vui vẻ, bởi vậy tôi kiêu hãnh!
"Tinh Tinh à, cậu nhanh lên một chút! Trận đấu sắp kết thúc rồi đấy, còn lề mề nữa là bọn mình khỏi xem luôn đó!" Âm thanh lo lắng thúc giục của Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao vọng vào trong toilet.
"Cho tớ 10 giây" Nói được là làm được! Kéo quần cộng thêm rửa tay, tôi chỉ dùng đúng 10 giây để lại ra khỏi toilet.
Tôi cùng Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao chạy như bay đến sân thể dục, bởi vì ở đó đang diễn ra một trận bóng rổ vô cùng gây cấn chuẩn bị đi đến hồi kết.
Tuy nhiên, thứ làm người ta kích động nhất không phải trận đấu, mà là người thi đấu kia kìa, nhất là trong cái thế giới coi trọng ngoại hình này, "cao, đẹp, ngầu" đã trở thành 3 đặc trưng lớn hiển nhiên phải có để trở thành nam thần. Mà lớp trưởng lớp 11-1 của chúng tôi, Cao Trạm, lại vừa hay hội tụ đủ 3 điểm trên. Thế nên cậu ấy hiển nhiên trở thành nam thần trong trái tim toàn thể nữ sinh trường tôi, đồng thời cũng khiến toàn bộ đám con trai phải đỏ mắt vì ghen tị.
"Cao Trạm cố lên! Cao Trạm cố lên! Cao Trạm cố lên!"
Thanh xuân của ai mà chẳng có 1 vài nam thần hay nữ thần? Trừ mấy cậu nam sinh thích thể thao ra, sân bóng rổ be bé sớm đã bị lắp kín bởi những cô gái mang trong mình trái tim hâm mộ nhiệt thành. Mấy cô nàng không ngừng hò hét vô cùng chói tai.
Nhờ cánh tay luyện võ rắn rỏi của mình, tôi nhanh chóng chen vào trong, gia nhập đội ngũ gióng trống mở cờ cổ vũ cho Cao Trạm. Không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ vỏn vẹn trong vòng 2 phút ngắn ngủi trước khi trận đấu kết thúc, Cao Trạm đã ghi liền một mạch hơn 10 điểm khiến đám con gái ngoài sân càng thêm phấn khích.
Cao Trạm cuối cùng cũng cướp được pha bóng quyết định để phân thắng bại, nhưng ai ngờ cậu ấy bỗng nhiên bị đối thủ cố tình chơi xấu, làm trượt tay, quả bóng bay thẳng về hướng bọn tôi, đập bốp vào mặt ai đó.
Tôi ngoác miệng tru lên một tiếng rõ dài, tiếng thét thống thiết như rách gan xé phổi.
Tiếng hò hét vang trời ngưng bặt, trọng tài cũng thổi còi tạm dừng trận đấu, mọi người đồng loạt quay qua nhìn tôi.
Cao Trạm cũng nhanh chóng chạy đến, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Được tiếp xúc cận mặt với nam thần thế này, lại còn được nam thần quan tâm, sóng lòng tôi dâng lên cuồn cuộn, tựa chú nai con chạy loạn, cào cào, hoàn toàn quên mất chơi nào đó đang đau đớn âm ỉ. Đưa tay lên sờ gương mặt vẫn còn nguyên vẹn của mình, tôi kích động đáp: "Tớ... tớ không sao!"
Cao Trạm miễn cưỡng rời mắt từ bên ngoài chuyển qua người tôi, miệng giật giật bảo: "Đương nhiên là tớ biết cậu không sao rồi, bóng có đập trúng cậu đâu."
"..." Một đám quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy trái tim mình vỡ vụn.
Dựa theo quy luật trong truyện ngôn tình, đáng lẽ quả bóng này phải đập vào mặt tôi mới phải chứ. Nhưng đến khi định thần lại, tôi mới nhận ra sự việc không phải như thế. Chẳng hiểu sao quả bóng kia lại nện trúng mặt cậu bạn mập lùn đứng phía trước bên phải tôi. Mà cậu bạn mập lùn này cũng không phải ai xa lạ, chính là học sinh mới chuyển đến lớp chúng tôi mấy ngày trước, tên là Khang XX. Xin lỗi, sở dĩ gọi cậu ta là Khang XX, là bởi vì tôi còn chưa nhớ kịp tên cậu là gì.
Tôi trừng cái tên mập lùn một phát, thực ra cậu ta cũng chẳng thấp, thậm chí còn cao hơn tôi một cái đầu, tính ra cũng ngang ngửa với Cao Trạm 1m82. Thế nhưng mặt cậu ta tròn vo, thân hình lại mang mũm mĩm, cộng thêm quả đầu xoăn tự nhiên như mì gói tạo thành hiệu quả thị giác vừa mập vừa là lùn. Hàng máu tươi chảy ra từ chiếc mũi có thể tạm coi là thẳng tắp của cậu ta trong như 2 con giun đỏ lòm đang treo lũng lẳng ở đó vậy.
Người anh em mập mạp à, nếu cậu là con gái thì tôi cũng đành chịu, nhưng cậu là con trai mà còn chạy ra đây tranh giành spotlight làm gì hả? Muốn khẳng định sự tồn tại à?! Cho dù có miễn cưỡng tạo thành couple đam mỹ đi chăng nữa thì liệu cái nhan sắc này của cậu có đỡ nổi không?
"Cho cậu này!" Một nữ sinh tóc dài xinh đẹp đưa gói khăn giấy cho Cao Trạm, là Từ Tịnh Tịnh.
"Cảm ơn" Cao Trạm cảm kích nhận gói khăn giấy, định lau máu mũi cho cái cậu mập mạp kia nhưng lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, đành phải nhét gói khăn giấy vào tay cậu ta: "Xin lỗi, Khang Gia Vĩ, tớ không cố ý, để tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé."
Cậu bạn mập mạp vừa dùng khăn giấy lau máu mũi, vừa lắc đầu nguầy nguậy nói: "Không cần đâu, tớ không sao, tớ tự đi được rồi, cậu tiếp tục thi đấu đi."
"Để tớ đưa cậu ấy đi." Từ Tịnh Tịnh xung phong nói: "Cậu mau quay lại thì đấu tiếp đi."
Một cậu nam sinh khác là Hùng Suất cũng hùng hổ đứng ra: "Cao Trạm, cậu cứ lo thi đấu trước đi, tớ với Từ Tịnh Tịnh đưa Khang Gia Vĩ qua đó là được rồi."
Cao Trạm gật đầu, quệt mồ hôi trên mặt, ánh mắt áy náy xen lẫn vui mừng nhìn lướt qua Từ Tịnh Tịnh, rồi quay người đi về phía sân đấu.
Giờ phút này, tôi dường như thấy mũi tên của thần tình yêu cupid kêu vèo một tiếng, xuyên thẳng từ ngực Từ Tịnh Tịnh qua ngực Cao Trạm... Thế mới nói cơ hội bao giờ cũng trao cho người có chuẩn bị, còn một kẻ như tôi, chỉ có thể sắm vai người qua đường dõi mắt nhìn theo mà thôi.
Có điều cũng chính từ sau trận đấu bóng rổ này tôi mới nhận thức sâu sắc được sự thật mà mẫu hậu đại nhân vẫn lãi nhải hằng ngày, khoảng cách giữa tôi và Từ Tịnh Tịnh là một cái hào sâu muôn trượng khó lòng vượt qua nổi giữa nữ thần và nữ thần...kinh.
Người qua đường A là tôi đây cứ thế chầm chậm bị đám đông ép ra ngoài.
Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao cũng lui ra theo quần chúng.
"Tinh Tinh, cậu chảy máu kìa!" Lục Tiểu Bạch bỗng kêu lên.
"Hả? Đâu?" Tôi hoàn hồn sờ sờ mũi mình: "Có chảy máu đâu! Bóng không đập trúng tớ mà!"
Vương Giai Dao chỉ vào chân tôi, hét toáng lên: "Ngón chân cái của cậu kia kìa! Trời ạ! Móng cái chân phải của cậu bị lật luôn rồi, cậu không thấy đau hả?"
Tôi cúi đầu nhìn xuống...
Thần linh ơi, ngón cái chân phải của tôi cớ sao lại bị lật móng thế này, ngay cả ngón kế bên cũng bị chảy máu nữa. Chiếc sandal bên phải toàn máu là máu. Tôi lập tức cảm thấy một cơn đau đớn thấu tim: "Ôi mẹ ơi! Đau đớn chết con rồi..."
Tuy rằng quả bóng ban nãy của Cao Trạm không đập trúng mặt tôi mà trúng mặt cậu bạn Mập Mạp kia, thế nhưng lúc bị bóng đập trúng, tên mập ấy đã đạp lên chân tôi một phát. Bảo sao lúc quả bóng bay đến tôi lại tru lên như thế, sau đó bởi Cao Trạm bỗng dưng chạy tới, tôi chỉ lo mê trai mà quên béng mất vết thương đang rỉ máu.
Nhớ đến ánh mắt lạnh như nước đá mà ban nãy Cao Trạm dành cho tôi, nước mắt tủi hờn của tôi dâng trào: "Tớ có sao mà! Tớ chảy máu rồi này! Chân tớ đau quá..." Con tim tôi còn đau đớn hơn ấy!
Mặt Lục Tiểu Bạch đầy vẻ kì thị nói: "Trên đầu chữ "sắc" có một cây đao đó! Ai bảo lúc nãy cậu chỉ mãi nói chuyện với Cao Trạm cơ, ngay cả chân bị giẫm chảy máu cũng không hay. Giờ mới biết đường khóc lóc om sòm, rốt cuộc thì thần kinh của cậu trì độn đến mức nào hả?"
Vương Giai Dao "cứa thêm một nhát dao vào tim tôi": "Thần kinh của nó chai sạn cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Đầu óc nó mà bình thường thì có thể chủ động nhảy ra nói tớ không sao à? Biểu cảm của Cao Trạm lúc nãy có khác gì một cái emo động kèm thêm dòng chữ "Bộ dạng khi nhìn thấy quỷ!" đâu."
"Xin hai người các cậu đừng có nói nhảm nữa, mau đưa tớ đến phòng y tế đi! Đau sắp chết đi này!" Tôi thử nhích lên một bước, song chân vừa hạ xuống, một cơn đau thấu tim ập đến, đau đến mức tôi phải kêu lên oai oái.
Vương Giai Dao hỏi: "Có đi được đến phòng y tế không đấy?"
Lục Tiểu Bạch đáp: "Dĩ nhiên là không rồi. Đi thì phải đi bằng hai chân, không đi được thì đành phải nhảy vậy!"
Dưới sự dìu dắt của Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao, tôi cứ thế cà nhắc nhảy lò cò bằng một chân hệt như cương thi đến tận phòng y tế.
Bạn học đi ngang qua ai cũng ghi nhớ bộ dáng xấu xí này của tôi. Tổn thương chết mất!
Từ Tịnh Tịnh và cả cái cậu mập mạp kia nữa đều đang ở trong phòng y tế, còn Hùng Suất thì không biết đi đâu rồi. Mập mạp ngồi trên giường bệnh ngửa đầu lên, Từ Tịnh Tịnh dùng băng gạc thấm máu mũi cho cậu ta, cậu ta há miệng thở, trong có vẻ rất khó chịu.
Từ Tịnh Tịnh thấy tôi đi cà nhắc vào, ngạc nhiên kêu lên: "Hứa Tinh Tinh, sao cậu cũng bị thương thế này? Ối! chân cậu chảy nhiều máu quá."
Cái cậu mập mạp kia đang ngửa đầu, nghe Từ Tịnh Tịnh nói vậy, theo bản năng liếc tôi một cái, rồi lại ngó xuống chân tôi, sau đó mặt không cảm xúc tiếp tục ngửa đầu.
Tôi vốn dĩ chẳng phải người hay tính toán, nhưng thấy cậu ta thờ ơ với mình như vậy khiến máu nóng trong người tôi lập tức sôi trào.
"Ban nãy ở sân bóng rổ bị một con heo đạp phải." Tôi tìm ghế ngồi xuống đối diện cái tên mập mạp kia,giương mắt nhìn cậu ta chằm chằm.
Mập mạp biết tôi đang nói cậu ta, khuôn mặt tròn mũm mỉm tức thì đỏ lựng, lan đến tận mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro