Chương 2: Giữa đường xuất hiện một "Khang sư phụ" ( 2 )
Từ Tịnh Tịnh bỗng dưng hét lên: "Ôi, lúc nãy máu cậu ngừng chảy rồi mà, sao lại chảy nữa thế? Băng gạc hết mất rồi, bác sĩ Triệu với Hùng Suất đang đi lấy, cậu cố chịu đựng một chút nhé."
Tên mập mạp nhìn đôi mắt đen láy của Từ Tịnh Tịnh, nghẹn giọng rặn ra đúng 3 chữ: "Tớ không sao..."
Hóa ra là biết nói chuyện cơ à, rõ ràng là giẫm lên chân tôi mà còn chẳng thèm xin lỗi một tiếng. Tôi túm chặt tay Lục Tiểu Bạch, hít một hơi sâu, cố gắng đè nén cảm xúc.
Lục Tiểu Bạch không rõ nguồn cơn, căng thẳng hỏi han: "Úi, Tinh Tinh, cậu làm sao thế, đau lắm hả?"
Tôi gật đầu như bổ củi.
Lục Tiểu Bạch lại bảo: "Cậu có nhìn thấy con heo đã đạp mình không? Thất đức quá mà! Bậc tận 2 móng chân của người ta luôn rồi."
Chữ Heo của Lục Tiểu Bạch khiến cả phòng y tế im phăng phắc, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về tên mập mạp đang ngồi trên giường bệnh. Bàn tay Từ Tịnh Tịnh đang giúp tên mập mạp run lên thấy rõ, còn mặt tên mập ấy càng thêm đỏ gây, máu lại trào ra tiếp.
Tên của bác sĩ Triệu nghe rất hay, Triệu Doãn Trạch. Bác sĩ Triệu không những có 1 cái tên hay mà tính tình cũng hài hước dí dỏm, quan trọng nhất là trẻ tuổi, tướng tá cao ráo lại bảnh bao, hai bên má còn thấp thoáng hai lúm đồng tiền, mỗi lần cười là như muốn hớp hồn người khác vậy. Nghe đâu từ khi bác sĩ đến trường bọn tôi công tác, lượng nữ sinh ghé phòng y tế hàng ngày còn nhiều hơn số người xếp hàng lấy cơm trong căng tin.
Dĩ nhiên, tôi ghé qua phòng y tế điểm danh 3 ngày liên tiếp không phải vì u mê nhan sắc của bác sĩ Triệu, mà là vì mấy hôm trước "dì cả" đại giá quang lâm nên tôi không muốn học Thể dục, còn hôm qua rách đầu gối là do 1 con chó ở cổng trường đuổi khiến tôi bị ngã...
Tôi bĩu môi, ấm ức duỗi chân ra cho bác sĩ xem.
Bác sĩ nhìn 1 cái rồi nói: "Chậc chậc, đúng là bị thương không nhẹ. Có điều em chờ 1 chút, đợi thầy xử lý cho bạn kia trước, rồi sẽ qua sát trùng vết thương cho em."
"Bạn kia" trong lời bác sĩ, chính là cái tên mập mạp đó đúng không?
Từ Tịnh Tịnh bỏ miếng gạc dính đầy máu ra khỏi mũi mập mạp rồi ném vào thùng rác. Bác sĩ Triệu bắt đầu tiến hành xử lý vết thương cho cậu ta.
Tôi khập khiễng đi qua nhìn thử chiếc mũi bầm tím của tên mập mạp, sau đó giả vờ ngạc nhiên kêu lên: "Bác sĩ Triệu, bạn này bị bóng rổ đập trúng nghiêm trọng quá nhỉ. Thầy nhìn đi, ngoài mũi ra, hai gò má, đến mắt cũng bị bầm tím đây này, tốt nhất thầy cứ băng thêm cho cậu ấy mấy lớp vào."
Bác sĩ Triệu vờ vực nhìn tôi, đuôi mày nhướng lên, sau đó nghiêm trang gật đầu, nhìn tên mập rồi nói: "Em cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ băng bó đâu ra đó."
Không lâu sau, kiệt tác của bác sĩ Triệu đã hoàn thành.
"Mấy ngày này tạm thời đừng gội đầu, cố gắng chịu đựng một chút. Nhớ uống thuốc trước khi đi ngủ, thuốc bôi thì cứ sáng tối bôi 1 lần."
"Nhưng mà em bôi thuốc kiểu gì? Bôi ở đâu ạ?" Đầu của mập mạp bị băng tận mấy vòng chặt cứng, cả khuôn mặt chỉ còn lộ ra mỗi cặp mắt, 2 cái lỗ mũi cộng thêm 1 cái miệng. Nhìn y chang như xác ướp sống.
Bác sĩ Triệu lấy lại thuốc bôi: "Nhầm nhầm, thuốc này không phải dành cho em."
Hùng Suất thấy thế lập tức phá ra cười ha ha. Lục Tiểu Bạch với Vương Giai Dao cũng che miệng cười rúc rích không ngừng. Còn đẳng cấp nữ thần như Từ Tịnh Tịnh cho dù muốn cười cũng đành kiềm chế để giữ gìn hình tượng.
Tôi chẳng thèm che giấu, ngoác miệng ra cười ha ha: "Ôi, bác sĩ Triệu à, tay nghề của thầy giỏi quá. Thầy đã từng đến Ai Cập rồi đúng không ạ? Ha ha ha.."
Bác sĩ Triệu cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng bóc, đáp: "Ồ, ngay cả chuyện thầy từng đến Ai Cập mà em cũng biết à?"
Tên mập mạp nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán hận rồi hằm hằm rời khỏi phòng y tế.
Lúc đến lượt tôi, rõ ràng chỉ bị thương có hai cái móng chân nhưng thầy ấy lại quấn băng nguyên cả bàn chân, còn khuyến mãi thêm cho tôi 1 cái nạng nữa chứ.
"Bác sĩ Triệu à, em chỉ bị thương 2 cái móng chân thôi mà.."
"Nghiêm trọng lắm đó, Không băng bó kỹ như thế này có khi cả cái chân em có thể phế luôn đấy." Bác sĩ Triệu không ngừng giải thích rằng mình đã lao tâm khổ tứ đến mức nào, sau đó đẩy cái tên thương binh là tôi đây ra khỏi phòng y tế.
Lúc ra khỏi đó, tôi thoáng thấy miệng bác sĩ Triệu khẽ cong lên, cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Cuối cùng, tôi đã hiểu tại sao băng gạc trong phòng y tế hết nhanh như vậy rồi, hóa ra bác sĩ Triệu đẹp trai thế mà lại là một tay lang băm.
Sáng hôm sau, vì chân bị thương đi đứng bất tiện, suýt chút nữa tôi đã bị lỡ xe buýt. Khó khăn lắm mới cà nhắc được đến cổng trường thì lại gặp ngay cái tên mập mạp đang bị quấn băng như xác ướp Ai Cập.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Cậu ta lại liếc tôi 1 cái, ánh mắt lướt xuống chân phải của tôi, miệng cố gắng mấp máy như thể đang nói gì đó nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì hết. Tôi lườm cậu ta 1 cái, sau đó mặc kệ cậu ta rồi tiếp tục đi cà nhắc đến chỗ lớp học.
Bỗng dưng hồi chuông vào lớp dồn dập réo lên. Tôi nhớ đến chuyện tiết đầu hôm nay là giờ ngữ văn của thầy chủ nhiệm đầu hói hắc ám nên bèn 3 chân 4 cẳng chạy đến phòng học.
Khoảnh khắc hồi chuông chuẩn bị dừng lại, tôi đã đinh ninh rằng mình sắp xông vào lớp thì ngờ đâu lại bị kẹt ngay ở cửa...
Không! Nói đúng hơn thì không phải chỉ có 1 mình tôi bị kẹt ngay ở cửa, mà là tôi với tên mập kia cùng bị kẹt ở đó. Đúng lúc tôi chuẩn bị chạy vào lớp thì tên mập kia cũng xông tới từ phía còn lại, thế là hai đứa bọn tôi đâm rầm vào nhau, kẹt ngay ở khung cửa, không nhúc nhích đi đâu được.
Giáo viên chủ nhiệm theo thói quen đang định phát biểu trước giờ lên lớp, nhưng vừa mở miệng thì tôi với cái tên mập mạp kia không biết từ đâu chui ra, lại còn kẹt cứng ngắc ở cửa, thành ra thầy bị dọa cho hết hồn, miệng há hốc không khép lại nổi.
Toàn bộ ánh mắt của học sinh trong lớp đều chỉa thẳng về phía 2 đứa bọn tôi. Một giây sau, cả lớp phá ra cười ầm ĩ: "Ha ha ha ha ha ha ha...".
Tôi vô thức lướt mắt qua Cao Trạm ngồi ở dãy cuối, khoé miệng cậu ấy hơi nhếch lên, khuôn mặt chỉ lộ ra nét cười nhàn nhạt.
Hôm qua rồi lại hôm nay, hai ngày liên tiếp bẽ mặt trước cậu ấy, gò má tôi thoáng chốc nóng phừng phừng như bị lửa thiêu đốt, hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Còn tên mập mạp kia thì mặt băng kín mít rồi, nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì. Tôi oán hận nghiến răng, nếu không phải tại tên này béo tốt như vậy, một đứa gầy trơ xương như tôi làm sao có thể bị kẹt ở cửa cơ chứ? Tôi gắng sức chen ra trước, chen tới chen lui, rốt cuộc cũng tách ra khỏi cái tên mập kia.
Tiếng cười của đám bạn trong lớp không có vẻ gì là sắp lắng xuống.
Thầy chủ nhiệm vuốt lại quả đầu Địa Trung Hải của mình, đưa tay lên vỗ về trái tim nhỏ bé nằm trong lòng ngực, hoàn hồn rồi mới bảo: "Mới sáng sớm mà 2 em đã diễn vở gì thế này? Carmen ( ¹ ) à?"
Đám bạn cùng lớp khó khăn lắm mới ngưng cười được, nay lại vì 2 chữ "carmen" này mà phá ra cười tiếp..
( ¹ ) Carmen tên 1 vở nhạc kịch Opera kinh điển, đồng âm với từ "kẹt cửa" trong tiếng Trung.
"Tan học rồi thì mau về nhà sớm, rồi còn làm bài tập, đừng có nán lại trường xem đấu đá gì nữa đấy. Những chuyện như cô bạn đối diện nhìn qua, cậu bạn lặng lẽ trở thành mối tình đầu đều là gió thoảng mây bay cả thôi. Một trận bóng rổ đã làm 2 đứa thành ra thế này rồi, 1đứa thì què, còn đứa kia ai biết chuyện thì mới rõ là do bị bóng đập trúng, chứ phải người không biết, có khi còn tưởng là mới bị trộm từ kim tự tháp Kheops ở Ai Cập đem về đây ấy chứ. Quốc gia chúng ta văn minh lắm rồi, không thiếu xác ướp đâu."
Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, rõ ràng là vừa thấy xấu hổ vừa thấy căm phẫn, thế nhưng vừa nghe thầy chủ nhiệm "răng đe yêu đương" như vậy, tôi lại không nhịn được phì cười thành tiếng.
Ánh mắt thật-không-thể-tin-nổi của thầy chủ nhiệm phóng thẳng về phía tôi: "Tố chất tâm lý của bạn Hứa Tinh Tinh tương đối vững vàng đấy! Điểm này rất đáng để mọi người học tập. Hy vọng thời gian thi Đại học năm sau, các em có thể vững tinh thần thép như bạn Hứa Tinh Tinh. Hai em mau quay về chỗ ngồi đi."
Tôi xấu hổ mím chặt môi, cúi gằm đầu, đi đến chỗ ngồi trong tiếng cười của cả lớp.
Lục Tiểu Bạch ngồi trước tôi nháy mắt mấy cái, dùng khẩu hình nói: "Tình yêu chẳng qua chỉ là 1 trò vui tầm thường, không có gì đáng ngạc nhiên.."
Nếu không phải đang trong giờ học, tôi đã xông đến cho nó một trận nên thân rồi.
Và thế là tôi có thêm cái biệt danh "Kẹt cửa Tinh Tinh"này. Cho dù cuộc đời rất nghiệt ngã, nhưng bù lại đến giờ tan học. Thầy chủ nhiệm vờ vô tình đi đến chỗ tôi nói: "Mấy ngày này, đi đứng bất tiện, nghe tiếng chuông vào giờ thì không cần phải cuống lên như thế đâu, cứ đi từ từ là được rồi."
Tôi nhìn mái đầu hói bóng loáng của thầy chủ nhiệm, không hiểu sao lại thấy chỗ ấy lóe lên ánh sáng thuần khiết chói loà. Thầy tôi đúng là không chỉ dễ thương mà còn hiền lành và tâm lý nữa.
Hồi tưởng lại nụ cười bí ẩn khó hiểu hôm qua của bác sĩ Triệu, coi như tôi đã hiểu được tâm tư vất vả của thầy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro