Chương 4: Tự mình đa tình (1)

Kể từ ngày uống cafe ở Starbucks xong, dường như nơi nào có Cao Trạm thì nơi ấy sẽ thấy bóng dáng Từ Tịnh Tịnh. Sau khi tan học, rất nhiều người thấy Từ Tịnh Tịnh đến sân bóng rổ đưa đồ cho Cao Trạm.

Một bà Tám chính hiệu, người cực kì nhạy cảm với mấy thứ lông gà vỏ tỏi như Vương Giai Dao không khỏi hoài nghi 2 người này đang lén lút yêu đương. Lục Tiểu Bạch lại thấy không đúng cho lắm, dù sao thầy đầu hói cũng đã thiết lập quân lệnh cấm yêu đương trước khi tốt nghiệp cấp 3 rồi, trừ khi 2 người họ ăn gan hùm mật gấu. Tôi cũng phản đối, sân bóng rổ vốn là chỗ công cộng, ai cũng có thể tới, cho dù Từ Tịnh Tịnh tan học có đến sân bóng rổ đi chăng nữa cũng chẳng phải chuyện gì lớn cả.

Có lẽ Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao rảnh quá sinh nông nổi, thậm chí còn cá cược với nhau, cho dù đứa nào thua thì tôi cũng phải đãi 1 chầu.

"Dựa vào đâu các cậu cá cược với nhau nhưng tớ lại là người bao ăn hả?" Mặc kệ Từ Tịnh Tịnh với Cao Trạm có đang quen nhau hay không, tôi cũng chẳng muốn tham gia vào cái trò cá cược này. Vốn dĩ nhìn bọn họ khăng khít như hình với bóng thôi đã khiến tôi khó chịu lắm rồi, lại còn được thêm 2 đứa bạn chết tiệt Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao cứ giày vò tôi suốt ngày thế này nữa.

"Vì cậu nên bọn tớ mới cá cược đấy chứ."

"Ồ, nói như 2 cậu thì nếu dân cờ bạc thua trong sòng bài, tớ cũng phải trả nợ thay họ chắc. Chưa thấy ai vô lý như 2 cậu luôn đó." Tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, bỗng nghe bộp 1 tiếng, trong hộc bàn của tôi có cái gì đó rơi ra, là 1 hộp quà được gói gém xinh xắn.

Tôi nghệt mặt ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì Lục Tiểu Bạch đã nhanh hơn một bước nhặt hộp quà lên, còn đè tôi lại, phấn khích reo lên: "Trời đất ơi! Mặt trời mọc đằng Tây rồi, còn chưa đến Giáng Sinh đã có người lén tặng quà cho cậu? Cậu thành thật khai báo đi, có phải cậu cũng đang lén yêu đương đúng không?"

"Tớ ngày ngày ở bên 2 đứa các cậu, có động tĩnh rục rịch gì cả lớp cũng biết hết, tớ giấu nổi ai chứ? đưa đây!" Tôi cũng đang tò mò ai tặng quà cho mình.

Vương Giai Dao dành lấy hộp quà trong tay Lục Tiểu Bạch, hết lên: "To thế này, lại nặng nữa, không giống socola cho lắm, là cái gì đây?"

Tôi vươn tay ra giật lại, 2 đứa giục tôi mau mau mở ra xem. Trừ sinh nhật mới nhận được quà ra, đây là lần đầu tiên tôi nhận được 1 món quà gói gém đẹp như vậy, tâm trạng vô cùng kích động. Tôi cẩn thận gỡ lớp giấy gói, mở hộp ra, đến lúc nhìn thấy món quà bên trong, tôi tức thì đóng bộp nắp lại.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao còn chưa kịp nhìn rõ nên không chịu buông tha: "Là cái gì thế?! Mau cho bọn tớ xem đi."

Tôi ôm khư khư hộp quà trước ngực, cố thủ không cho 2 đứa nó xem, nhưng khổ nổi thân cô thế cô, vẫn bị 2 đứa nó cướp lấy hộp quà.
Hai đứa nó mở hộp ra, hô lên: "Ủa? là sách thôi mà? Có gì mà cậu phải giấu kỹ vậy?"

"A "Tam Ngôn - Nhị Phách"!"Lúc bấy giờ, Hùng Suất tình cờ đi ngang qua nhìn thấy bìa sách lập tức giành khỏi tay Lục Tiểu Bạch lật xem, 1 lúc sau liền kêu toáng lên: "Úi! Không tệ nha! Lại còn là bản không cắt xén nữa, sách của ai đây? Tớ tìm cuốn này lâu lắm rồi, cho tớ mượn đi."

Chu Đại Bằng cũng tiến lại gần: "Cái gì mà không cắt xén? Cho tao xem với. Ối trời! "Tam Ngôn - Nhị Phách" ! Hàng xịn đấy!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm nhận rõ ràng được 2 bên thái dương của mình đang nổi gân xanh. Nhìn khắp cái lớp này, người tặng "Tam Ngôn - Nhị Phách" cho tôi ngoài cái tên mập Khang Gia Vĩ kia ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa.

"Trả đây!" Tôi thẹn quá hóa giận giành lại sách từ tay Hùng Suất rồi chạy đi.
Hùng Suất gọi với theo: "Ấy, Carmen Tinh Tinh, nhìn vậy mà không ngờ cậu lại có bản không cắt đấy, đừng ki bo thế, cho tớ mượn xem đi."

"Carmen cái đầu cậu! Xem cái đầu cậu! Biến đi!" Tôi bỏ sách vào trong hộp.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao khó hiểu hỏi Hùng Suất: "Ê, "Tam Ngôn - Nhị Phách" trong hiệu sách bán đầy mà, có gì mà mấy người lấy làm lạ vậy?"

Hùng Suất nở nụ cười đen tối: "Các cậu có biết "Kim Bình Mai" không?"

Lục Tiểu Bạch lẫn Vương Giai Dao đều bày tỏ thái độ khinh bỉ: "Đứng đắn chút đi!"

Hùng Suất nói: "Tớ đây vô cùng đứng đắn luôn nhé. Địa vị của "Tam Ngôn - Nhị Phách" trong giới văn học thật sự ngang hàng với "Kim Bình Mai", bởi có mấy chương nội dung rất mới lạ, hơn nữa tình tiết chủ chốt lại miêu tả... Cậu biết rồi đó, nên lúc nào cũng bị liệt vào dạng sách cấm. Bây giờ mấy tiệm sách toàn bán bản cắt xén, còn cuốn của Tinh Tinh lại là bản đầy đủ đó."
Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao nhìn tôi với vẻ mặt thật-không-thể-tin-nổi.

"Tớ không biết gì hết" Tôi biết, bọn nó đang tò mò rốt cuộc là ai tặng cho tôi quyển sách này.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao biết tôi đang bực mình cũng biết rằng lúc tôi tức giận tuyệt đối không được động vào, thế nên 2 đứa nó vô cùng ăn ý khép miệng lại không gặn hỏi nữa.

Học sinh trong lớp đã về được phân nửa, mập mạp cũng không còn ngồi ở bàn nữa, có lẽ đã rời khỏi trường rồi. Tôi đeo cặp sách lên, không chào Tiểu Bạch, Giai Dao tiếng nào, ôm hộp quà lao ra khỏi lớp. Tôi chạy xồng xộc 1 lèo, 2 mắt không ngừng dáo dác nhìn quanh, quả nhiên bắt gặp cái tên mập mạp kia đang ở trạm xe đối diện bên kia đường.

Đúng lúc ấy có 1 chiếc xe buýt tiến tới, mắt thấy mập mạp chuẩn bị leo lên xe, tôi không do dự xông tới. Vì đang giờ tan tầm cao điểm, trạm xe công cộng đông nghìn nghịt, tôi không cách nào chen qua đám đông túm lấy cậu ta, đành phải hét to lên: "Tên biến thái Mì Ăn Liền kia"
Tất cả mọi người quay qua nhìn tôi. Cậu ta dường như cảm nhận được người tôi gọi chính là mình theo hướng tiếng nói phát ra. Thấy bộ dạng hổ báo của tôi, cậu ta thoáng ngẩn ra..

Cuối cùng tôi cũng xuôi theo dòng người chen được đến chỗ cậu ta, kéo lấy đối phương: "Cậu đi qua đây cho tôi!"

Tôi kéo mập mạp ra tận phía sau trạm xe, dùng hộp quà trong tay đập bộp lên bảng chỉ dẫn ép mập mạp ở giữa.

Mập mạp ngơ ngác nhìn tôi, khuôn mặt mù mờ ngạc nhiên còn thấp thoáng vẻ sửng sốt. Nếu Lục Tiểu Bạch hoặc Vương Giai Dao có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cho rằng tôi đang "ép tường" Mập Mạp, nhưng đây tuyệt đối không phải là "ép tường", nếu món quà trong tay tôi trở thành một thanh đao, thì thanh đao đó đã kề lên cổ tên mập mạp này rồi. Nhưng thứ trong tay tôi dù sao cũng không phải là thanh đao mà là một hộp quà. Thế nên trong mắt mập mạp hay người qua đường thì cả ánh nhìn lẫn tư thế của tôi đều giống như thể đang ép buộc mập mạp nhận món quà này vậy.
"Cậu.. cậu định làm gì?" Mập mạp căng thẳng quá thành ra lắp bắp.

Tôi từ bỏ tư thế bá đạo đó, thả mập mạp ra, dúi hộp quà lên ngực cậu ta: "Trả cậu này!"

Mập mạp không bắt được làm hộp quà bị rơi xuống đất mở bung ra, cuốn tuyển tập "Tam Ngôn - Nhị Phách" được gói theo phong cách cổ cũng rơi ra theo.

Cậu ta ngó quyển sách dưới đất vài giây, cuối cùng cũng vỡ lẽ ra, ngồi thụp xuống nhặt lên.

Không cho cậu ta cơ hội mở miệng, tôi phẫn nộ hét lên: "Có phải cậu biến thái không vậy? Lần sau cậu còn dám nhét bậy bạ vào ngăn bàn tôi, tôi nhất định xé xác cậu ra đấy! Nghe rõ chưa hả?"

Đôi mày mập mạp nhíu tít lại, sâu trong đôi mắt đen thẫm ánh lên vẻ khó hiểu xen lẫn tổn thương, cậu ta mím mím môi rồi nói: "Tôi tặng sách là vì muốn tạ lỗi 3 chuyện, đầu tiên là hôm ấy đạp phải chân cậu ở sân bóng rổ sau đó hại cậu bị kẹt cửa, rồi còn đè lên người cậu trong tiệm sách nữa."
"Tạ lỗi ư? Nếu là tạ lỗi thì cậu tặng gì mà chẳng được, sao cứ nhất quyết phải tặng tôi quyển sách này? Lại còn là bản không cắt xén! Rốt cuộc là cậu có ý gì hả?" Với 1 kẻ lắm mồm như Hùng Suất, cam đoan ngày mai cả lớp, không, phải nói là cả trường đều biết tôi có cuốn "Tam Ngôn - Nhị Phách" bản không cắt xén. Những người không hiểu đầu đuôi câu chuyện sẽ nghĩ tôi như thế nào đây?

Mập mạp nghiệm túc nói: "Hôm ấy trong tiệm sách tôi nhìn thấy cậu cầm cuốn sách đó, tôi cứ nghĩ là cậu thích nó."

Tôi bực mình: "Hôm đó tôi còn cầm cả cuốn "Sống như hoa mùa hạ" của Tagore nữa mà? Nói như cậu thì tôi phải muốn mua cả cuốn "Sống như hoa mùa hạ" nữa chứ."

Mập mạp im lặng nhìn tôi một hồi, sau đó hì hục lôi trong hộp quà ra 1 cuốn sách nữa, chính là cuốn "Sống như hoa mùa hạ" bản song ngữ hôm ấy cậu ta đề cử cho tôi đọc.
Nhìn cuốn "Sống như hoa mùa hạ" trong tay cậu ta, bỗng nhiên đầu óc tôi như bị treo máy, không biết nên nói gì nữa.

"Nếu như cậu cảm thấy bản không lược bỏ của "Tam Ngôn - Nhị Phách" là đồi trụy, vậy thì những câu chuyện trong bản gốc của "Liêu trai chí dị" , "Duyệt vi thảo đường bút ký" , "Bách gia công án" , thậm chí cả thần thoại cổ đại cũng đều suy đồi như nhau cả thôi. Sở dĩ Phùng Mộng Long và Lăng Mông Sơ soạn ra những truyện ngắn đó là để khuyên răn, cảnh báo và nhắc nhở người đời 1 lòng hướng thiện, mà tập truyện ngắn Bạch thoại¹ phản ánh đất nước chúng ta thời kỳ phong kiến đỉnh cao nhất cũng chính là "Tam Ngôn - Nhị Phách". Có nhiều khi, bản thân cuốn sách không hề đồi trụy mà là do người đọc sách có tư tưởng bậy bạ thôi."

(1) Bạch thoại là dạng văn viết sử dụng ngôn ngữ địa phương được nói khắp Trung Quốc, phân biệt với văn ngôn là văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt đến đầu thế kỷ XX.
Tôi bị cậu ta nói đến mức mặt hết đỏ lại trắng, những lời cậu ta vừa nói không sai, quả thực tôi muốn mua quyển truyện này vì coi nó là một quyển sách nhạy cảm mới mẻ.

Cậu ta thấy tôi không nói năng gì, bèn đưa cuốn "Sống như hoa mùa hạ" cho tôi, rồi còn nói thêm: "Phiên bản "Sống như hoa mùa hạ" này hay hơn cuốn hôm trước cậu cầm, cậu nhận lấy đi, bằng không tôi chẳng biết phải xin lỗi cậu thế nào nữa..."

Giọng cậu ta vô cùng dịu dàng, kể ra cũng không thấy khó ưa cho lắm.

Tuy rằng người cậu ta tròn vo, gò má núng nính toàn thịt nhưng tên mập mạp này lại sở hữu một đôi mắt tuyệt đẹp, đen láy lấp lánh, trong veo thấu triệt, hàng mi cũng đặc biệt cong dài hơn người khác. Ai cũng nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời tạo cảm giác cậu ta là 1 con người vô cùng thông minh, thế nhưng tôi lại nhìn thấy trong đôi mắt đen láy ấy đang phản chiếu hình ảnh của mình, vừa hẹp hòi lại luôn cho mình là đúng.
Gò má tôi nóng bừng, tôi chợt cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ của chính mình. Vội vàng cầm lấy 2 quyển sách trong tay cậu ta, tôi ngang bướng nói: "Tôi nhận hết cả 2 cuốn này, lời xin lỗi và tấm lòng của cậu tôi cũng nhận luôn, cậu không cần phải cảm thấy áy náy nữa đâu."

"Cảm ơn" Cậu ta thở phào như trút được 1 gánh nặng.

"Cậu không được phép ho he với bất kỳ ai là cậu tặng sách cho tôi đâu đấy, nhất là cuốn "Tam Ngôn - Nhị Phách" này, biết chưa?"

"Ồ, cứ yên tâm, tôi sẽ không nói đâu."

"Còn nữa, sau này, tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra 1 chút. Cậu mập chết đi được, hôm trước ở hiệu sách suýt chút nữa là tôi bị cậu đè chết rồi. Từ giờ trở đi, lúc nào cậu cũng phải cách xa tôi 3m, nghe rõ chưa?"

Cậu ta mặt mày ủ dột, hạ giọng đáp: "Tôi biết rồi, xin lỗi cậu."
Tôi hừ lạnh một tiếng, đoạn nhanh chóng quay người vòng qua đằng trước trạm xe, đúng lúc 1 chiếc xe tiến tới, tôi không thèm nhìn mà xông thẳng lên luôn như thể đang bị cái gì đó đáng sợ đuổi theo đằng sau vậy.

Xe từ từ lăn bánh, cách lớp cửa kính, tôi nhìn thấy bóng dáng mập mạp tròn tròn đứng ở trạm xe, tim đập như trống dồn, không phải vì tôi sợ cậu ta đuổi theo đánh mình mà bởi cảm giác áy náy hổ thẹn khó hiểu đang dâng trào.

Xe chạy 1 hồi, đang đi thẳng bỗng dưng quẹo phải, lúc này tôi mới nhận ra, tôi lên nhầm xe mất rồi... Tôi 3 chân 4 cẳng xuống xe, đổi sang một chuyến khác, rồi lại xuống xe cuốc bộ 1 đoạn xa lắc mới về được đến khu nhà mình.

Tiết trời đã tiến vào độ cuối thu, trời tối đi rất nhanh, 2 bên đường không biết đã lên đèn từ lúc nào. Nơi gia đình tôi sống là một tiểu khu cũ kĩ có từ hồi thập niên 90, trong khu có mấy cây long não, ý dương hơn chục năm tuổi nên tán cây rậm rạp tươi tốt, phần lớn đèn đường sáng trưng đều bị tán lá che phủ ánh đèn xuyên qua tầng lá kèn dày chỉ còn lề lối yếu ớt, ngay cả đám trúc trồng sát vách tường cũng muốn lấn chiếm còn đường nhỏ hẹp đi vào trong khu, lần nào đi ngang qua cũng bị quét vào tóc. Tuy xanh mướt mát mắt, nhưng vào lúc chiều tối nhập nhoạng lại thêm ánh đèn tù mù thế này khiến người ta muốn nổi da gà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro