Chương 4: Tự mình đa tình(2)
Tôi siết chặt quai cặp, co chân tăng tốc, ai ngờ có một người bất thình lình nhảy ra từ đám bụi trúc rậm rì, cả hai đâm sầm vào nhau khiến tôi sợ khiếp vía hét toáng lên: "Áaaaaa..."
Đối phương cũng giật nảy mình vì tiếng hét man rợ của tôi, im lặng một hồi mới cất tiếng xin lỗi: "Hứa Tinh Tinh, xin lỗi!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, tôi ngẩng phắt lên nhìn bức tường thịt trước mặt, khuôn mặt tròn vo chẳng còn xa lạ gì kia dưới ánh đèn nhập nhoạng tạo ra mảng tối mảng sáng. Hàng ngàn hàng vạn câu chửi thề chạy qua đầu tôi, tôi nổi điên quát lên: "Sao lại là cậu hả?!"
Mập mạp ngượng chín mặt, lúng túng đáp: "Xin lỗi, tôi không cố ý làm cậu giật mình đâu."
"Cậu theo dõi tôi đấy à? Cái tên mì ăn liền biến thái chết tiệt! Không phải 1 tiếng trước tôi đã nói với cậu là phải tránh xa tôi ra 1 chút sao, chưa gì cậu đã lập tức bỏ ngoài tai rồi à, lại còn dám bám theo tôi về đến nhà nữa? Cậu muốn chết hả?!" Tôi chẳng màng đúng sai, liền vung nắm đấm lên tẩn mập mạp một trận. Thật ra nói tẩn một trận chỉ cho sướng miệng mà thôi. Nắm đấm của tôi nện lên tảng thịt vai dày cui của cậu ta được mấy cái là phải thụt về. Ui chao! Đúng là mỡ dày thịt chắt mà. Ai dám bảo mỡ của những người mập mềm như bông vải chứ? Tôi liều mạng với người đó!
"Tôi không phải mỳ ăn liền, cũng không phải biến thái!" Mặt mập mạp đỏ bừng, biện bạch một cách yếu ớt.
"Cậu không phải biến thái vậy thì tại sao lại đi theo dõi tôi chứ? Nhà cậu ở đây à? Nhà mấy số mấy?"
"Không phải nhà tôi ở đây, tôi đến..."
"Không ở đây? Vậy mà cậu còn dám bảo là cậu không theo dõi tôi hả?! Không ở đây thì tại sao cậu lại tự dưng xuất hiện ở đây? Còn dám bảo mình không phải biến thái!!!"
"Từ Tịnh Tịnh nhờ tôi mua sách song ngữ, nói tôi mang qua giúp. Tên tôi không phải mỳ ăn liền cũng không phải biến thái, tôi là Khang Gia Vĩ." Mập mạp ưỡn thẳng ngực, mặt nghiêm túc trả lời tôi 1 lần nữa.
"Gì cơ?" Tôi còn chưa kịp tiêu hóa lời cậu ta.
Lúc này, một giọng nói thánh thót êm tai quen thuộc từ đằng sau vang lên: "Hứa Tinh Tinh và Khang Gia Vĩ đấy à?"
Tôi quay phắt người lại, Từ Tịnh Tịnh ở sau lưng cách tôi độ 10 m đang có một chân khập khiễng đi tới. Còn bên cạnh cô ta là một bóng người cao lớn đang một tay đỡ cánh tay cô ta tay còn lại đỡ hông. Mắt tôi trừng lớn, cố gắng nhìn cho rõ người ấy, đến khi người này dìu Từ Tịnh Tịnh đi đến trước mặt tôi rồi, tôi tức thì cảm thấy cơ mặt của mình cứng đờ y như bị hội chứng tiêu cơ vân¹ do ăn tôm hùm đất quá độ vậy.
(1) Hội chứng lâm sàng và sinh học chỉ tình trạng các mô xương bị hư hại và bị phá vỡ nhanh chóng.
Cao Trạm nhìn tôi, thoáng kinh ngạc kêu lên: "Hi, Hứa Tinh Tinh, nhà cậu cũng ở đây à?"
Cổ họng tôi như thể bị vật gì đấy chặn lại nên không thốt ra được tiếng nào. Thế là Từ Tịnh Tịnh lại lên tiếng trước: "Đúng vậy. Hồi trước, nhà bọn tớ ở cùng một khu tập thể, sau này nhà cũ bị phá bỏ, hai nhà vẫn ở cạnh nhau cùng chung một khu. Nhà cậu ấy là căn đằng trước còn nhà tớ là căn này." Đường nhìn của Từ Tịnh Tịnh bỗng nhiên dời qua mập mạp nãy giờ vẫn đứng như người vô hình bên cạnh tôi: "Khang Gia Vĩ, đã phiền cậu mua sách rồi còn bắt cậu cất công mang qua đây cho tớ nữa. Thật sự ngại quá."
"Không... Không có gì đâu!" Khang Gia Vĩ vội vàng lắc đầu, nhìn cái chân bị thương của Từ Tịnh Tịnh, quan tâm hỏi: "Cậu...cậu có sao không?" Không biết là nhìn thấy Từ Tịnh Tịnh nên căng thẳng hay sao mà Khang Gia Vĩ cứ lắp ba lắp bắp.
Từ Tịnh Tịnh vừa nhận sách mập mạp mua giúp vừa đáp: "Hôm nay tan học tớ đi xem mấy bạn nam chơi bóng rổ, kết quả là bị thương, mấy cậu ấy chuyền bóng đập trúng người tớ làm tớ ngã nên trật chân. Cao Trạm áy náy quá, lại thấy tớ không đi được bèn đưa tớ đi khám nên mới về muộn thế này. Cơ mà không sao đâu, bôi rượu thuốc xong là ổn rồi, chắc tới mai là không còn vấn đề gì nữa."
"Cậu không sao là được rồi." Mập mạp nở nụ cười, vẻ mặt căng thẳng của cậu ta giờ mới giản ra.
Nhìn khuôn mặt tròn vo ngập tràn ý cười của mập mạp tôi mới xấu hổ nhận ra việc vừa rồi mình mắng cậu ta là đồ biến thái thích theo dõi vô lý cỡ nào. Cậu ta vốn không hề đi theo tôi về nhà mà là cắm rễ ở đây đợi Từ Tịnh Tịnh. Từ ánh mắt ngượng ngùng và hành động dè dặt, tôi có thể nhận ra cậu ta đang thầm mến Từ Tịnh Tịnh chứ không phải thầm mến tôi - cái con Hứa Tinh Tinh "Lý Quỳ"² ngang ngược này. Lúc nãy tôi mắng nhiếc cậu ta như vậy, nhất định cậu ta đang thầm khinh bỉ tôi ăn dưa bở tự mình đa tình rồi.
(2) Nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết "Thủy Hử", là một trong những người khỏe nhất trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc nhưng tính cách lại rất lỗ mãng hùng hăng.
Khang Gia Vĩ, tại sao lúc nào cũng là cậu hả? Làm gì có chuyện không quá 3 lần, đây là lần thứ 4 rồi đấy, cậu là con khỉ được phái đến chuyên sỉ nhục tôi à?³
(3) Câu đùa xuất phát từ hồi 86 trong tiểu thuyết "Tây Du Ký", khi Hồng Hài Nhi nhìn thấy quan âm bồ tát đã hỏi "Người là viện binh con khỉ kia mời tới đúng không?"
Cậu Trạm im lặng nãy giờ bỗng nhìn chằm chằm cặp sách sau lưng tôi: "Hứa Tinh Tinh, giờ này cậu mới về nhà à?"
"Hả?" Suy cho cùng tôi cũng không thể nói thẳng ra là do máu nóng dồn lên não nên lên nhầm xe được: "À, mẹ tớ nhờ tớ đi mua ít đồ mới về muộn. Ừm, tớ phải về nhà ăn cơm rồi, các cậu cứ thong thả nói chuyện nhé."
"Ừ, tớ cũng phải về nhà ăn cơm đây." Từ Tịnh Tịnh gật đầu ra hiệu Cao Trạm đỡ cô ta đi đến cầu thang bên cạnh.
Lúc Cao Trạm đi ngang qua tôi, cậu ấy mỉm cười khẽ nói: "Bye bye"
"Bye bye" Tôi vẫy tay, nhìn theo bóng dáng hai người đó dần biến mất nơi cầu thang, tâm trạng tuột dốc không phanh.
Nếu tận mắt chứng kiến người mình thầm mến thích đứa hàng xóm của mình là 1 loại đả kích, thì tận mắt thấy người ấy đưa con bé hàng xóm tan học về nhà chính là 1 đòn hủy diệt. Đừng hỏi tôi có thấy cay đắng hay không, tôi sẽ không bao giờ nói muốn trở thành một kẻ vĩ đại chỉ cần yêu thầm không cần được đáp lại nữa!
Đến khi hoàn hồn rồi tôi mới nhận ra Khang Gia Vĩ vẫn chưa rời đi, cậu ta cũng đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hành lang heo hút tối thui không bóng người.
"Ồ, thì ra cậu thích Từ Tịnh Tịnh, phải không?"
Khang Gia Vĩ như bị tôi doạ cho hết hồn, giật nảy mình một cái, cậu ta ngây người 2 giây rồi lập tức phủ nhận: "Không phải"
"Rõ ràng là có" ban nãy cậu nhìn người ta chăm chú lắm mà."
Cậu ta ưỡn ngực, đỉnh đạc đáp: "Mắt nhìn người khác của cậu có bị lé không đó?"
Hừ! Không ngờ tôi lại bị người ta nói cho nghẹn họng: "Không thích người ta thì vì cớ gì mà cậu cứ đứng đây nhìn hành lang nhà người ta mãi như thế? Đúng là cái đồ nghĩ một đằng nói một nẻo!"
Khang Gia Vĩ lẳng lặng quay người đi ngang qua tôi, nhưng vừa mới đi được mấy bước, cậu ta bỗng dưng ngoảnh đầu lại, khẽ nói: "Cậu làm ơn đừng nói với Từ Tịnh Tịnh chuyện vừa rồi." Mắt cậu ta cụp xuống, ngại ngùng nhìn nền nhà xi măng chằm chặp.
"Phụt" Tôi còn tưởng cậu ta hiên ngang ngạo nghễ thế nào, ai ngờ chưa được mấy giây đã cuối đầu chào thua, tôi không nhịn được trêu cậu ta: "Ái chà chà, ban nãy là ai hùng hồn nói rằng tôi bị lé ấy nhỉ?"
Cậu ta im thin thít.
Tôi tiếp tục tấn công: "Cậu vừa bảo tôi đừng kể người ta nghe chuyện gì cơ?".
Cậu ta vẫn im như thóc.
"Muốn tôi đừng nói gì nào? Cậu nói lại tôi nghe xem, lúc nãy tôi chưa nghe rõ." Tôi đưa tay lên đặt bên tai làm bộ như đang cố gắng nghe.
"Hứa Tinh Tinh, cậu vừa phải thôi!" Mập mạp nổi giận.
"Tinh Tinh, con đấy à?" Tôi đang vênh váo đắc ý cười thả ga thì một giọng nói quen thuộc từ trong bóng tối vang lên, chính là giọng nói của mẫu thân đại nhân đáng kính, quý cô Vương Giai Nhân nhà tôi.
"Mẹ?!" Tôi nheo mắt, cố nhìn cho rõ bóng người đang đứng trong màn đêm tối đen như mực.
Giây tiếp theo, quý cô Giai Nhân đã xuất hiện trước mặt tôi: "Con làm gì mà giờ này mới về hả? Gọi điện thoại cũng không bắt máy. Chẳng lẽ hôm nay lớp con tan học muộn vậy sao?"
"Dạ, thì..."
Tôi còn chưa kịp phân bua là mình lên nhằm xe thì ánh mắt sắc lẹm của quý cô Giai Nhân đã tia trúng Khang Gia Vĩ bên cạnh, "Ai đây, bạn cùng lớp à?"
"Chào cô ạ. Cháu là Khang Gia Vĩ, bạn cùng lớp của Hứa Tinh Tinh ạ." Khang Gia Vĩ vô cùng lễ phép cúi đầu chào quý cô Giai Nhân, còn tiện thể giới thiệu bản thân.
Thế nhưng tôi đã nhìn thấy trong đôi mắt hừng hực lửa của quý cô Giai Nhân bùng lên cái gì đó không bình thường. OMG! Lẽ nào mẹ tưởng tôi với tên mập này lén lút yêu sớm nên mới về muộn?
Tôi điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Khang Gia Vĩ, ý muốn giục cậu ta mau mau biến đi, thế nhưng cái tên này lại cứ ngơ ngác nhìn tôi mãi không chịu nhúc nhích. Chết tiệt! Cái tên mập này không những khả năng vận động kém mà khả năng nhận thức còn kém hơn. Hai tay tôi siết chặt quai cặp, thiếu chút nữa là tháo cặp xuống đập cậu ta rồi.
"Hứa Tinh Tinh, mắt con bị co giật à?" Quý cô Giai Nhân chợt thốt lên làm tôi giật nảy mình.
"Mỳ Ăn Liền, cậu mau về nhà đi chứ." Không chừng tôi có nháy mắt đến độ có giật thật thì chưa chắc cái tên mập này đã hiểu ý tôi nên tôi đành nói chuyện huỵch toẹt luôn cho xong.
Cuối cùng thì cậu ta cũng hiểu ý, quay qua cung kính cúi đầu chào mẹ tôi, lễ phép nói: "Cháu chào cô ạ."
Con nhà có gia giáo ngoan ghê!
Mắt quý cô Giai Nhân sáng rực như bó đuốc, chăm chăm nhìn theo bóng lưng Khang Gia Vĩ cho đến khi cậu ta biến mất trong màn đêm. Thừa lúc mẹ tôi còn chưa kịp mở miệng, tôi vội tiến đến ôm tay mẹ nũng nịu: "Mẹ ơi, con đói quá, mình mau về nhà ăn cơm đi."
Ai ngờ quý cô Giai Nhân lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Hứa Tinh Tinh, con thành thật khai báo đi, có phải con đang lén lút yêu đương ở trường không?"
Quả đúng như tôi dự đoán mà.
"Mẹ, mẹ có sao không vậy, làm sao con có thể yêu sớm được cơ chứ, con mới lớp 11 thôi mà? "Trước khi vào đại học không được phép yêu đương, con chỉ còn thiếu nước khắc câu danh ngôn thế giới này lên trán nữa thôi đấy ạ?"
"Mẹ ơi, không phải là tên mập ấy đưa con về đâu mà là Từ Tịnh Tịnh nhờ cậu ta mua sách Tiếng Anh, nhưng hôm nay ở trường Từ Tịnh Tịnh bị thương ở chân phải đi bệnh viện nên mới nhờ cậu ta mang đến nhà giúp. Hai đứa con chỉ là tình cờ gặp nhau dưới lầu thôi. Lén lút yêu đương cái gì chứ? Cho dù có thích, chí ít cũng phải kiếm một người cao to đẹp trai tướng tá ngon lành, chơi bóng rổ điêu luyện chứ, sao có thể thích một tên mập lười vận động như vậy được ạ?" Cho dù có thầm thương trộm nhớ thì đối tượng cũng phải ở đẳng cắp cao như Cao Trạm chứ?
"Ối giời, con lại còn không biết xấu hổ chê người ta mập, người ta có mập thì cũng là người theo đuổi mang sách đến tận nhà cho Từ Tịnh Tịnh, còn con đến cả một đứa mập theo đuổi cũng chẳng có, nói có đúng không? Lại còn đòi cao to đẹp trai tướng tá ngon lành, lại còn chơi bóng rổ cừ khôi nữa? Úi trời, đừng có suốt ngày tưởng mình là tiên nữ, chiêm bao giữa ban ngày nữa con ạ. Cơm ăn nhiều thì được nhưng hoang tưởng thì vừa vừa thôi." Quý cô Giai Nhân liếc nhìn tôi một cách khinh bỉ sau đó lướt qua tôi rồi đi thẳng vào nhà.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn theo lưng quý cô Giai Nhân. Khoan đã, thân là người lớn trong nhà, đáng ra nên quan ngại việc con trẻ yêu đương sớm chứ, sao quý cô Giai Nhân nhà tôi lại không giống những người mẹ khác gì hết vậy? Tại sao mẹ lại lấy lý do là ngay cả một tên mập theo đuổi lại chẳng có để kỳ thị tôi cơ chứ?
Chiêm bao giữa ban ngày? Rõ ràng bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi mà.
"Quý cô Giai Nhân à, quý cô có đúng là mẹ con không vậy? Mẹ có chắc là hồi đó ở bệnh viện phụ sản không bế nhầm đứa giường bên chứ?" Phải chịu đựng nổi sĩ nhục sâu sắc này, tôi thật sự nghi ngờ mình không phải con ruột của bố mẹ.
"Ờ, kể cũng ngại. Hồi đó mẹ thấy mày y chang người ngoài hành tinh nên mới hỏi y tá xem có phải mày là con của nhà khác không, thành thử y tá kéo cái móng gà của mày ra cho mẹ xem, bảo đúng là vòng đeo tay có tên Vương Giai Nhân đây mà. Có điều, đến tận bây giờ mẹ vẫn còn thấy hơi nghi nghi, có khi nào hồi ấy y tá đeo nhầm vòng tay không nhỉ."
Tôi: "..."
Tôi không thể tiếp tục cuộc đối thoại này được nữa, kể cả đây có là mẹ ruột của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro