Chương 7: Tám nghìn mét tiêu diêu miền cực lạc ( 2 )

"Thật...thật ngại quá, tôi... chạy thẳng... từ lớp... đến đây." Mỳ Ăn Liền thở hồng hộc.

"Thôi không sao cậu thở đi đã rồi hẵng nói." Thấy Mập Mạp vì đuổi theo tôi mà thở không ra hơi thế kia, tôi cũng không nỡ bắt bẻ cậu ta.

Cậu ta hít thở sâu mấy hơi, uống thêm vài hớp nước, đại khái đã bình thường trở lại rồi mới mở miệng nói: "Cậu thật sự quyết tâm chạy ba nghìn mét với năm nghìn mét đấy à?"

Tôi gật đầu, đáp: "Ừ, cả trường đều biết hết rồi đó. Tôi còn tự cược mình thắng nữa."

Mỳ Ăn Liền thở dài bảo: "Có phải cậu vẫn bực mình chuyện hôm đó, nhất thời nghĩ quẩn nên mới đăng ký chạy tám nghìn mét không? Nếu cậu còn bực tôi thì cứ trút giận lên đầu tôi như hồi trước là được rồi, đừng giữ trong lòng rồi lấy sức khỏe của mình ra đùa thế này."

Tôi suýt nữa thì sặc nước bọt: "Phụt! Mỳ Ăn Liền, có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không? Ai thừa hơi giận hờn với cậu chứ? Tôi là kiểu người hẹp hòi như vậy sao?" Tôi nhíu mày, hất hàm nhìn cậu ta.

Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, theo bản năng gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Ôi trời! Hóa ra trong mắt cậu ta tôi thật sự là một đứa nhỏ nhen như vậy.

Tôi dở khóc dở cười nói với cậu ta: "Thật sự chẳng liên quan gì đến cậu hết. Vì kết quả thi thử lần này của tôi quá be bét, bị mẫu hậu đại nhân chặt chém ba ngày liền, nên chỉ muốn nhân dịp này giải tỏa sức mạnh hồng hoang đang dâng trào trong người thôi."

"À, ra là thế, vậy thì tốt rồi."

"Gì? Tốt rồi? Có phải vì không liên quan đến cậu nên cậu mới lạnh lùng lật mặt như vậy không?"

"À, ý tôi không phải như vậy, thật ra một lần thi không tốt cũng chẳng nói lên được điều gì, cố gắng nỗ lực hơn nữa là được rồi."
"Tôi còn tưởng cậu không phải kiểu người hay lên mặt dạy đời nữa chứ. Mấy đứa thích dạy đời lúc động viên người khác toàn ra rả mấy câu đạo lý kiểu đó. Nếu chuyện nào cũng đơn giản như vậy, sao trâu bò không ra ngoài đồng chăn bắt cừu¹ mà ăn đi? Loại người bản chất đã dốt nát như tôi phải nỗ lực kiểu gì mới có thể sánh được với học bá như cậu chứ?" Tôi phẩy tay: "Bỏ đi, đừng nói về kết quả thi nữa, nhắc đến chuyện này chỉ tổ làm tổn hại tình bạn "kẹt cửa" của chúng ta thôi. Phải rồi, đại hội thể thao lần này cậu đăng ký thi gì?"

( 1 ) Bắt nguồn từ phim hoạt hình: "Cừu vui vẻ và Sói xám" của Trung Quốc, lần nào bị sói bắt cừu cũng bỏ chạy được hàm ý châm chọc những người tự cho mình là giỏi.

"Ném đĩa và cử tạ, đáng nhẽ còn chọn thêm ném lao nữa nhưng Tưởng Hạo nói mỗi người chỉ có thể chọn tham gia thi hai hạng mục thôi." Mỳ Ăn Liền mỉm cười thật thà nói.
Tôi chẳng màng đến hình tượng phá ra cười ha hả: "Há há há há...hai môn ấy cực kỳ thích hợp với thể trọng hiện giờ của cậu đấy. Ôi trời, sao lại có môn thể thao phù hợp với cậu đến vậy chứ? Há há há há."

Mỳ Ăn Liền rất dễ xấu hổ, bị tôi cười như thế hai bên tai cậu ấy lập tức đỏ lựng lên, lẳng lặng cúi đầu nhìn xuống đất không nói gì.

Tôi nhận ra mình cười nhạo cậu ta như vậy thật sự rất quá đáng nên đành cố gắng bụm miệng lại: "Ngại quá, tôi không cố ý cười cậu mập đâu, nhưng mà tôi thật sự không kiềm chế được...há há há..."

"Không sao, tôi quen rồi." Ánh mắt trong veo của cậu ta toát lên sự chân thành lạ thường, hoàn toàn không mang ý trách móc nào.

Mỳ Ăn Liền cứ như vậy lại khiến tôi tự thấy hơi ngượng. Cuối cùng tôi cũng ngưng cười, nghiêm túc nói với cậu ta: "Sao cậu không giảm cân đi. Cậu mà gầy đi, nói không chừng cũng đẹp trai ra phết đấy." Tôi luôn cảm thấy tuy Mỳ Ăn Liền trong phốt pháp nhưng đôi mắt cậu ta lại rất đẹp, hàng mi cong dài, da dẻ cũng trơn láng không khuyết điểm, nếu cậu ta gầy đi trông sẽ như thế nào nhỉ? Bởi vậy mới nói, mỗi người mập đều mang trong mình vẻ đẹp tiềm ẩn mà.
Cậu ta mím môi không nói tiếng nào, lúm đồng tiền hai bên má lẫn sâu hơn.

"Xin lỗi, có vẻ tôi đã nhắc đến chuyện không nên nhắc tới." Tôi khẽ véo cái miệng xấu xa của mình, làm sao mà tôi biết người ta chưa từng thử giảm cân chứ.

"Cậu chẳng làm gì sai cả, đừng làm vậy, là do ý chí giảm cân của tôi không đủ lớn thôi." Mỳ Ăn Liền cảm thấy áy náy khi mà tôi tự trừng phạt mình như thế.

"Khang Gia Vĩ! Hứa Tinh Tinh!" Đang lúc tôi với Mỳ Ăn Liền xin lỗi nhau, Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm ở gần đó đi tới.

Khỉ gió! đúng là âm hồn bất tán mà!

Tôi không nhịn được hạ giọng lầm bầm: "Đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp! Rõ ràng hôm nay hết giờ đã chạy trốn tránh nhanh hơn thỏ rồi mà, ma xui quỷ khiến thế nào cứ đụng nhau trước thế này."

Mỳ Ăn Liền phì cười, rõ là bị tôi chọc cười.
Từ Tịnh Tịnh đi đến trước mặt tôi và Mỳ Ăn Liền nhìn Mỳ Ăn Liền mỉm cười nói: "Khang Gia Vĩ, cậu giỏi thật đấy! Sao cậu có thể nhẹ nhàng đạt điểm tối đa tới mấy môn như vậy?"

"Cũng... cũng bình thường thôi, nhờ tớ thích đọc sách ấy mà." Mỳ Ăn Liền xấu hổ gãy đầu, mặt lại đỏ hết cả lên.

Cái tên này sớm muộn gì cũng phải đổi tên thành Quan Công² mất thôi, nhìn cái tốc độ đỏ mặt của cậu ta kìa.

( 2 ) Tức Quan Vũ hay Quan Vân Trường, tướng Thục thời kỳ Tam Quốc, ông thường được thờ cúng với tượng mặt đỏ, râu dài tay cầm thanh đao.

Cao Trạm cũng nể phục nói: "Tớ cũng thích đọc sách có cơ hội thì chúng mình giao lưu một chút nhé."

"Ừm." Mỳ Ăn Liền nghiêm túc gật đầu.

Tôi cứ tưởng mình lại sắp thành phông nền cho bọn họ, đang chuẩn bị đánh bài chuồn trong lặng lẽ, ai ngờ chưa kịp đi bước nào, Cao Trạm bỗng quay sang nhìn tôi, nghiêng mà hỏi: "Hứa Tinh Tinh, dạo gần đây cậu gặp phải chuyện gì không vui đúng không?"
Nam thần chủ động bắt chuyện với tôi!!! Được quan tâm thế này khiến tôi đâm ra vừa mừng vừa lo, cậu ấy thậm chí còn để tâm đến chuyện của tôi nữa. Nhưng tôi lại có phần khó hiểu nhìn cậu ấy đáp: "Làm gì có, tớ vẫn rất bình thường mà."

Cao Trạm hơi nhướng mày, hỏi tiếp: "Vậy cậu nghĩ gì mà lại đăng ký chạy tám nghìn mét thế?"

Ặc, hóa ra cậu ấy cũng thắc mắc chuyện này.

"À thì, bỗng dưng muốn thách thức chính mình một chút thôi, chắc là sẽ phấn khích lắm." Tôi có thể nói huỵch toẹt ra với Mỳ Ăn Liền là do thi không tốt, nhưng kiểu gì tôi cũng thấy ngại, không thể nói với nam thần lý do bởi kết quả thi bết bát được.

Cao Trạm chăm chú nhìn tôi, một lúc sau, vẽ mặt mới thả lỏng hơn. Cậu ấy mỉm cười nói: "Ừm, chúc cậu thành công."

Quả nhiên Cao Trạm vẫn tuyệt vời nhất, cậu ấy là người duy nhất chúc tôi thành công, những đứa khác vừa nghe tin tôi định chạy tám nghìn mét, đứa nào đứa nấy đều cho rằng tôi muốn đi tìm đường chết, chẳng qua chỉ là chạy 8 cây số thôi mà.
Tôi xúc động dạt dào, thở ra một hơi có phần bi ai than thở: "Cảm ơn cậu nhé, Cao Trạm, cậu là người duy nhất cổ vũ tớ đấy. Mấy đứa khác chẳng đứa nào tin tưởng tớ, nhất là tên Hùng Suất kia, lại còn mở sòng cá cược nữa chứ. Cả lớp đều cá rằng tớ không chạy nổi, tớ đành phải tự cá mình thắng vậy."

Cao Trạm khẽ bật cười thành tiếng.

Từ Tịnh Tịnh tiếp lời: "Cậu không đơn độc đâu, cả tớ lẫn Cao Trạm đều cá rằng cậu thắng đấy. Tinh Tinh cố lên, cậu nhất định phải thắng nhé, tớ tin cậu."

Tôi trợn mắt không dám tin, hết ngó Từ Tịnh Tịnh lại quay qua nhìn Cao Trạm, Cao Trạm mỉm cười khẽ gật đầu. Phí công tôi vừa rồi còn cảm động vô biên, trong tích tắc, tôi như ngã từ thiên đường xuống địa ngục.

Mỳ Ăn Liền đột nhiên xen vào: "À, tớ nữa, tớ cũng cược cậu thắng..."
Ai cần cậu cược tôi thắng chứ! Tôi...nên cười hay khóc bây giờ?

"Ha ha ha, nhất định tớ sẽ giành được chiến thắng." Tôi miễn cưỡng tươi cười, nhưng kì thực trong lòng đang lệ đổ thành sông, thầm muốn chửi bậy. Tôi đang lấy mạng sống của mình ra đặt cược đấy nhé!

"Ừm, cố lên." Cao Trạm giơ nắm tay ra hiệu fighting với tôi.

Tôi lập tức cảm thấy khí thế hừng hực cũng hùng hổ giơ nắm tay ra hiệu fighting đáp lại.

"À, phải rồi, Cao Trạm, cậu đăng ký nội dung gì thế?"

Thực ra điệp viên Vương Giai Dao đã dò la từ trước rồi, Cao Trạm đăng ký chạy 100m nam với chạy tiếp sức 400m nam nữ phối hợp, nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi lại.

Cao Trạm đáp: "Chạy tiếp sức 400m nam nữ phối hợp với nhảy cao."

"Hả?" Hơi ngoài dự đoán, không phải là chạy 100m nam sao? Suýt chút nữa là tôi buộc miệng nói ra rồi.
Cao Trạm cứ như thể đọc được suy nghĩ của tôi, lập tức giải thích: "Tưởng Hạo nói bên nhảy cao còn thiếu một chân, mà hồi trước tớ lại từng tập nhảy cao nên mới chuyển từ chạy 100m nam qua nhảy cao."

"À" Thì ra là thế.

Cao Trạm cười lên đúng là đẹp xuất sắc, đẹp rực rỡ, đẹp chói loá mà.

Từ Tịnh Tịnh bỗng lên tiếng: "Tớ cũng đang đăng ký thi nam nữ chạy tiếp sức 400m với chạy 100m nữ nè."

"Hả? Thi chạy tiếp sức? Chưa từng thấy cậu thi điền kinh bao giờ..." Tôi thoáng giật mình nhìn Từ Tịnh Tịnh, cái thân hình mỏng manh yếu đuối của cô ta chẳng có chỗ nào mạnh khỏe hơn tôi cả, dựa vào đâu mà lớp phó thể thao Tưởng Hạo cho rằng cô ta có thể thi chạy 400m tiếp sức nam nữ hả? Biết múa với chân dài thì sẽ chạy nhanh sau? Không có đâu nha.

"Cậu đừng có xem thường tớ nha, từ hồi mẫu giáo tớ đã chạy nhanh rồi, cậu cũng có bao giờ đuổi kịp tớ đâu." Từ Tịnh Tịnh tràn đầy tự tin tuyên bố.
Khỉ mốc! Cái gì mà đuổi không kịp? Cơ bản là chị đây lười không thèm đuổi thôi, hơn nữa tôi cũng có phải đám con trai ham mê sắc đẹp đâu.

"Ờ, vậy nhờ cậy cậu mang vinh quang về cho lớp chúng ta đó." Tôi đáp.

"Nếu được giải tới sẽ mời cậu uống trà sữa Nhất Điểm Điểm."

Từ Tịnh tràn quay qua nhìn Mỳ Ăn Liền: "Gia Vĩ, tớ nghe nói cậu đăng ký thi cử tạ với ném đĩa. Cố lên nhé! Fighting!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro