Chương 8: Quyết chiến năm nghìn mét ( 3 )
Bực thật! Tôi đã mệt sắp ngất rồi, tại sao còn không được ngồi?! Còn hơi sức đâu mà quan tâm mông có bị bè ra hay không cơ chứ?
Kẻ đứng trước mặt tôi tốt bụng khuyên nhủ không ai khác chính là tên mồm loa mép giải Hùng Suất. Tôi nhìn tên đó, trên mặt viết in hoa mấy chữ "đáng xấu hổ, khinh bỉ" mà nói với cậu ta rằng: "Hùng Suất... tốt nhất là cậu nên nhấn nút biến khỏi mắt tôi ngay."
Bằng không, tôi sợ là mình sẽ không kìm chế được năng lượng hoang dại hừng hực trong người mà cho cậu ta một trận mất.
Chu Đại Bằng vỗ vai Hùng Suất: "Cái này cậu không hiểu rồi, mông to mới dễ sinh con đó!"
Tôi trừng mắt với hai tên đó, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được yên mà.
Thầy đầu hói nghiêm khắc phê bình hai tên kia: "Các em tránh qua một bên đi, đừng có ăn nói linh tinh! Hùng Suất nói đúng, mà cũng không đúng, vừa mới chạy xong thì không nên ngồi xuống ngay. Phải đi một vòng, sẵn tiện đến phòng y tế luôn, đầu gối của em bị thương nặng lắm đấy."
Thực ra tôi đang mệt đến mức không muốn nhấc chân lên đi tiếp nữa, một bước cũng không. Giờ tôi chỉ muốn kiếm một chỗ yên lành ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, khoan khoái chợp mắt một giấc ngắn, nhưng tôi cũng không lờ đi lời dặn dò của thầy đầu hói. Vương Giai Dao ngồi ngay bên cạnh tôi, nghe thầy đầu hói nói thế thì toan đứng lên dìu tôi đến phòng y tế, nhưng lại bị tôi ấn tay xuống. Tôi thực sự muốn ngả vào người nó để khỏi phải đứng dậy nữa, nhưng chẳng hiểu sao, tôi vừa nghĩ như vậy thì hai mắt thực sự nhắm lại, người bỗng dưng mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất.
Vương Giai Dao thét lên: "Hứa Tinh Tinh! Hứa Tinh Tinh, cậu làm sao thế? Cậu đừng làm tớ sợ? Hứa Tinh Tinh..."
...
Tôi mơ màng mở mắt. Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, trong phòng chỉ có mỗi một bóng đèn trắng tù mù, yên tĩnh đến mức như thể chỉ có mình tôi là sinh vật sống ở đây vậy.
Tôi nhăn mày, đây là đâu? Không phải nhà tôi, cũng không phải lớp học, lại càng không phải khán đài sân vận động, cái giường cứng đờ bên dưới có cảm giác quen thuộc lạ lùng. Tôi cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh, đúng là phòng y tế của trường đây rồi.
Mang máng nhìn thấy đồng hồ treo tường đã chuẩn bị điểm 7 giờ, tôi ngồi bật dậy, hồi tưởng lại những chuyện trước khi bị ngất. Tôi chỉ nhớ là mình mệt, vô cùng mệt, lại thèm ngủ kinh khủng, và sau đó là hình như tôi ngủ luôn thật.
"Em tỉnh rồi à?" Bác sĩ Triệu hai tay đút túi quần bước vào, bật đèn lớn lên, cười híp mắt nhìn tôi: "Nãy giờ ngủ có ngon không?"
Bác sĩ Triệu không mặc áo blouse trắng mà đã thay ra đồ bình thường, bộ đồ thể thao của Nike trông có vẻ thoải mái nhưng vẫn không làm giảm đi sức quyến rũ như khi mặc đồng phục. Thầy ấy trông chỉ như một anh sinh viên lớn hơn tôi vài tuổi, nhìn thế nào cũng không giống một bác sĩ đã công tác ở trường được gần 3 năm rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, uể oải duỗi người rồi nói: "Trừ việc giường trong phòng y tế hơi cứng ra thì cái nào cũng ổn ạ."
"Ái chà, Cả cái trường này cũng chỉ có mỗi mình em dám bất chấp ngủ trên giường thầy cả buổi chiều, lại còn ngáy o o, suýt nữa là khiến cái trần của phòng y tế này sập xuống rồi, bây giờ lại còn soi mói kén chọn."
Cơ mặt tôi co giật, đáp lại: "Bác sĩ Triệu à, thầy nói chuyện thì phải có trách nhiệm một chút chứ, em nằm trên giường phòng y tế của trường chứ đâu phải ngủ trên giường thầy. Còn nữa, mẹ em còn bảo em không ngủ ngáy bao giờ, thầy đừng có vu oan cho em.
Bác sĩ Triệu nghe vậy liền cười ầm lên, không nói tiếng nào, rút di động ra, bật một đoạn video lên cho tôi xem. Trong video, tôi dang tay dang chân nằm trên giường, hết ngáy o o lại chuyển qua rích hơi, còn chảy cả nước miếng nữa, tiếng rích phối với tiếng ngáy nghe còn rất có nhịp điệu.
Mẹ tôi lừa tôi!
Tôi xỏ giày, nhảy xuống giường, quơ tay định giật lấy chứng cứ, nhưng lại bất cẩn đụng phải vết thương trên đầu gối, tôi rú lên thảm thiết. Vết thương được xử lý khá ổn, nhưng quả kiệt tác băng bó như mất chân mất tay thế này thì đúng là chỉ có bác sĩ Triệu mới làm ra được.
Bác sĩ Triệu vội đỡ tôi ngồi xuống: "Em đấy, đã ngã thế này rồi thì nên rút lui đi. lại còn cố chạy cho hết năm nghìn mét, ham hố gì cái danh anh hùng chứ? Em thấy bắp chân sưng vù của mình chưa. Nếu bị ngã dập mặt thì đã sưng như cái đầu heo rồi."
"Bác sĩ Triệu, thầy học y ở đâu vậy ạ?" Tôi chỉ vào đầu gối của mình, sau đó lại chỉ tiếp vào bắp đùi: "Bắp chân là ở đây ạ? Đây mới là bắp chân này bác sĩ..." Khỉ gió! Sao tôi lại tự so sánh mình với heo chứ, đúng là còn ngu hơn heo, tự động sa vào bẫy mà. "Thầy đúng là chẳng ra dáng bác sĩ gì hết."
Bác sĩ Triệu phá ra cười ha hả, rồi lại lập tức nghiêm nghị hỏi: "Thôi, không trêu em nữa, vậy em nói xem, tại sao em dù bị thương mà vẫn cố chạy hết năm nghìn mét thế hả?"
Tôi ngửa mặt bốn mươi lăm độ, bị thương nhìn bóng đèn trên trần, thở dài xa xăm, bắt đầu tâm sự: "Chỉ có trẻ con mới nghĩ rằng đổ máu là chuyện vô cùng đáng sợ. Thế nên dù có đau hay không, cũng cứ khóc trước đã. Thế nhưng khi lớn hơn rồi mới biết được rằng rơi lệ kỳ thực còn đau hơn cả đổ máu. Em lại chính là người mang trên mình sứ mệnh vinh nhục của lớp 11-1, đương nhiên thà đổ máu chứ không đổ lệ. Thứ trách nhiệm quan trọng như vậy, thầy không hiểu được đâu."
"Sao cơ? Nhưng mà tôi lại nghe nói lớp 11-1 các em, thậm chí toàn khối 11 đều cược em thua cơ mà, làm gì có thứ sứ mệnh cao cả nào như em nói."
"..." Mép tôi giật giật, thật không ngờ "sự tích vinh nhục" của tôi đã lan truyền đến tận phòng y tế: "Bác sĩ Triệu, nhân tài cỡ như thầy lại cam chịu ở trong trường bọn em thật sự quá uổng phí, nghề paparazzi săn tin hợp với thầy hơn đó. Thầy mau lên weibo nhắn tin cho Trác Vỹ¹, tha thiết bày tỏ nguyện vọng nhập hội với bọn họ đi."
( 1 ) Trác Vỹ là người đứng đầu Phong Hoàng studio, sở hữu đội ngũ paparazzi chuyên rình rập và săn tin những người nổi tiếng.
"Thầy cũng nghĩ thế. May mà em vẫn cố tiếp tục chạy chứ không đến chỗ thầy băng bó ngay, không là thầy thua rồi, thầy cược em thắng đấy nhé. Khi nào các em liên hoan thì nhớ gọi thầy đến đấy nhé."
Tôi bất lực đảo mắt.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, nhịp điệu nghe có vẻ quen quen. Khi người ấy xuất hiện ở cửa, tôi không khỏi bất ngờ, hóa ra là Mỳ Ăn Liền.
Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn Mỳ Ăn Liền, kêu lên: "Khang Gia Vỹ?! Sao lại là cậu, cậu cũng bị thương à?"
Khang Gia Vỹ đưa thứ gì đó trong tay cho bác sĩ Triệu rồi nhìn tôi đáp: "À, hóa ra cậu cũng nhớ tên tôi à, tôi cứ tưởng cậu quên luôn rồi, tôi không bị thương, cậu ổn không?"
Tôi lắc đầu, lại thấy sai sai, bèn vội vàng gật đầu, trả lời: "Tôi không sao, ngủ một giấc xong thấy tinh thần phấn chấn lên nhiều rồi. Sao cậu còn chưa về nhà?"
Không phải là tên này đang đợi tôi đấy chứ.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện này khiến lòng tôi chẳng hiểu sao lại hơi hồi hộp.
Bác sĩ Triệu cười bảo: "Vì người ta chờ em đó, chờ đến tận bây giờ luôn."
"Chờ em?" Quả nhiên là chờ tôi: "Nhưng tại sao cậu lại phải chờ tôi chứ?"
Bác sĩ Triệu vừa gặm bánh tacos Mỳ Ăn Liền mua cho, vừa giải đáp hộ: "Lúc đó em ở trên khán đài mệt đến mức ngất đi, ngã luôn xuống đất, làm thầy chủ nhiệm lẫn cả lớp sợ khiếp vía. Sau khi phân tích tình hình, thầy Cao cảm thấy bạn Khang Gia Vỹ có thể gánh vác chuyện này nên mới kêu em ấy cõng em qua đây. Thấy nhóc này lại hiền lành ngoan ngoãn, ngốc nghếch chờ đến tận bây giờ. Vừa nãy thầy đói quá, bèn kêu em ấy ra ngoài cổng mua cho thầy cái bánh tacos."
"Tôi mua thừa một cái đấy, cậu có muốn ăn không?" Mỳ Ăn Liền đưa bánh tacos cho tôi.
Tôi thấy thật khó tin nên nhìn cậu ta chằm chằm. Sao lạ vậy nhỉ? Tự nhiên lại ngoan ngoãn bằng lòng đợi tôi. Đừng nói là vì lúc trước tôi khuyên cậu ta, giúp cậu ta tỉnh ngộ nên bây giờ nảy sinh ý nghĩa gì gì đó với tôi đấy nhé.
Cậu ta cứ như nhìn phát liền biết tỏng tôi đang nghĩ gì nên phải vội vàng nói ngay: "Cậu đừng nghĩ nhiều. Bởi vì nhà tôi với nhà cậu thuận đường, nên Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao nhờ tôi đợi cậu tỉnh lại rồi đưa cậu về nhà."
Tôi... lại tự mình đa tình, ăn dưa bở nữa rồi. Thế mới nói sinh ra không có được khuôn mặt của Tây Thi, thì đừng có bắt chước Đông Thi giả tự sướng. Tôi vờ ho sù sụ vài tiếng, lãng sang chuyện khác: "Phải rồi, sau đó lớp mình thi chạy tiếp sức được hạng mấy?"
"Hạng nhì."
"Lớp nào hạng nhất?"
"11-4"
"Hạng nhì cũng tốt rồi, vậy..."
Tôi còn chưa kịp nói tiếp, Mỳ Ăn Liền đã cướp lời: "Từ Tịnh Tịnh chạy một trăm mét nữ được hạng năm."
"..." Hey! Người anh em! Cậu lấy đâu ra cái tự tin cho rằng tôi đang tính hỏi Từ Tịnh Tịnh hạng mấy vậy? Lẽ dĩ nhiên, cô ta được hạng năm, tôi cũng thật sự vui mừng vì cô ta đã làm rạng danh lớp 11-1 chúng ta rồi.
"Cao Trạm hạng nhất nhảy cao."
"Yeahhhh!" Tôi phấn khích siết nắm tay, quả nhiên Cao Trạm được hạng nhất.
Nhìn bộ dạng mê trai của tôi, khóe miệng Mỳ Ăn Liền không ngừng run rẩy.
Bác sĩ Triệu chăm chú quan sát hai đứa bọn tôi như đang xem kịch, hài hước nói: "Hứa Tinh Tinh, sao em không hỏi Gia Vỹ được hạng mấy?"
"Ồ!!!" Nhờ được nhắc, bấy giờ tôi mới sực nhớ ra hỏi Mỳ Ăn Liền: "Cậu được hạng mấy?"
Bác sĩ Triệu giành đáp: "Em ấy được hai cái hạng nhất."
"Úi! Người anh em, cậu ngầu quá!" Tôi lại thấy Mỳ Ăn Liền ngượng ngùng.
Bác sĩ Triệu nhìn đồng hồ trên tường rồi giục chúng tôi: "Không còn sớm nữa, hai đứa mau về nhà đi."
Tôi nói: "Cảm ơn bác sĩ Triệu, phiền thầy rồi, làm lỡ giờ về của thầy."
Bác sĩ Triệu nói: "Không phiền. Nếu tối nay không có hẹn thì thầy đã đưa các em về rồi. Tốt nhất là hai em bắt taxi về đi, đừng chen lên xe buýt nữa. Có mang tiền không?"
Tôi và Mỳ Ăn Liền đồng thanh nói: "Có ạ."
Bác sĩ Triệu nhìn hai đứa tôi, bật cười: "Tâm linh tương thông quá nhỉ...Nào, cùng đi thôi."
Ra khỏi trường, tôi với Mỳ Ăn Liền tạm biệt bác sĩ Triệu, mỗi người một nẻo.
Mỳ Ăn Liền vẫy một chiếc taxi, đi thẳng về cổng khu dân cư nhà tôi, bước xuống xe, Mỳ Ăn Liền nói: "Tôi đưa cậu về nhé."
Tôi lập tức xua tay ngăn: "Không cần đâu, cậu mau về đi. Muộn lắm rồi."
Cậu ta lắc đầu bảo: "Không sao, không xa lắm, chỉ có vài bước chân thôi mà. Tôi đưa cậu đến cửa."
"Không cần đâu, đi có một xíu thôi, tôi cũng có phải trẻ con lên ba đâu mà sợ lạc đường."
"Nhưng tôi đã hứa với Tiểu Bạch và Giai Dao là đưa cậu về đến tận cửa rồi."
"Đợi đã! Tôi nói thật đấy, lần trước cậu đến đưa sách cho Từ Tịnh Tịnh bị mẹ tôi bắt gặp, mẹ tôi cho rằng tôi với cậu yêu sớm.
Vậy nên nếu hôm nay lại bị mẹ tôi bắt gặp nữa, mẹ tôi nhất định sẽ cho là tôi với cậu có cái gì đó với nhau, đến lúc ấy thì tôi có mười cái miệng cũng không giải thích được đâu."
Mỳ Ăn Liền im lặng một lúc, cảm thấy tôi nói cũng có lý, không phản bác được nên đành nói: "Thế này đi, tôi đưa cậu về tới dưới lầu thôi, không đưa cậu lên tận nhà đâu."
"Khang Gia Vỹ, cậu bị ngốc hả?" Sao lại có người cứng đầu thế không biết? Tôi thực sự sắp bị cậu ta đánh bại rồi.
"Đã nhận trọng trách rồi thì phải làm đến cùng."
Tôi vỗ mạnh trán một cái, cho dù cậu ta có gầy đi, gầy như một cây sậy, đẹp trai lai láng đi nữa, thì với cái đầu óc này, tôi đoán là khó có ai yêu nổi cậu ta.
"Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm đi, bổn cung mệt mỏi lắm rồi."
Tới dưới lầu, tôi vừa xoay người lại thì đã bắt gặp ngay một bóng dáng quen thuộc đằng sau lưng: "Tinh Tinh?"
Thật đúng là nói cái gì trúng cái ấy mà. Quý cô Vương Giai Nhân đang khoanh hai tay, vẻ mặt săm soi đứng ngay trước mặt tôi.
"Mẹ..." Tôi yếu ớt thốt ra được đúng một chữ.
"Cháu chào cô ạ. Hôm nay bạn Hứa Tinh Tinh chạy hết năm nghìn mét, vì bị thương nên về muộn, xin cô đừng mắng bạn ấy." Mỳ Ăn Liền nói một lèo, rồi lại cúi gập người chào quý cô Giai Nhân.
"Năm nghìn mét? Bị thương?" Quý cô Giai Nhân nhìn chằm chằm cái chân phải được băng bó dị hợm của tôi.
Tiêu rồi, đúng là xui xẻo mà, tôi thầm nghĩ.
"Con chạy hết năm nghìn mét?" Quý cô Giai Nhân nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi.
Tôi thành thật gật gật đầu.
Mỳ Ăn Liền tiếp lời: "Cậu ấy còn giành được hạng 3 nữa ạ. Cô à, Hứa Tinh Tinh cừ lắm, cho dù bị thương vẫn cố gắng chạy hết năm nghìn mét. Thầy Cao nói rằng, nếu ngày mai mà chân cậu ấy vẫn còn đau thì có thể nghỉ ở nhà, không cần phải vội đi học lại đâu ạ."
Tin tức quan trọng như thế, tại sao tên mập này không nói gì với tôi hết vậy?
"Cảm ơn cậu bạn này nhé, cháu tên là gì vậy?" Quý cô Giai Nhân cười tủm tỉm nhìn Mỳ Ăn Liền.
"Cháu họ Khang, tên đầy đủ là Khang Gia Vỹ ạ."
"À, phải phải! Cô nhớ ra rồi, cháu là người lần trước tới đưa sách đúng không?"
Tôi quan sát quý cô Giai Nhân đang diễn sâu, không nhịn được đảo mắt. Rõ ràng vừa nhìn đã nhận ra ngay rồi, còn giả bộ làm gì chứ?
Quý cô Giai Nhân nhiệt tình hỏi: "Gia Vỹ, cháu đã ăn cơm chưa? Có muốn vào nhà cô ăn cơm với mọi người không?"
"Không cần đâu ạ!" Mỳ Ăn Liền còn chưa kịp trả lời, tôi đã dứt khoát từ chối thay cậu ta.
"Trật tự nào!" Quý cô Giai Nhân sút thẳng vào chân trái của tôi, tôi hít một hơi. Đây có phải là mẹ ruột của tôi không vậy? May là tôi bị thương chân phải, nếu không thì trúng một đạp vừa rồi xong có lẽ tôi không đi lại bình thường được nữa mất.
"Cảm ơn cô, cháu ăn ở trường rồi ạ. Cháu về trước đây, chào cô ạ." Nói xong, Mỳ Ăn Liền lại cuối gập người chào, quay người vội chạy ra cổng lớn.
Mỳ Ăn Liền đi rồi, tôi liền thở phào một hơi.
"Hứa Tinh Tinh, lần trước con nói với mẹ như thế nào?"
"Sao cơ ạ?"
"Con nói là Khang Gia Vỹ đến đưa sách cho Từ Tịnh Tịnh, vậy còn lần này là sao đây?"
"Làm sao con biết được? Con tỉnh lại trong phòng y tế thì đã thấy cậu ta rồi. Bác sĩ Triệu bảo rằng thầy Cao sắp xếp cho cậu ta đưa con đến phòng y tế, con làm sao mà biết được cậu ta lại chờ đến giờ này. Nếu mẹ không tin, thì cứ đến trường hỏi thầy Cao đi ạ."
"Ờ?Nếu đã vậy, tại sao mới nãy nhìn thấy mẹ con lại chột dạ?"
"Con chột dạ hồi nào?"
"Con ăn cơm chưa?" Quý cô Giai Nhân đột nhiên chuyển đề tài.
"Con ngủ thẳng một mạch đến 6 rưỡi mới tỉnh nên vẫn chưa ăn gì hết."
"Con còn chưa ăn thì cái tên nhóc mập đó đã ăn rồi chắc? Người ta có lòng tốt đưa con về, con không mời người ta ăn bữa cơm cảm ơn thì thôi, lại còn tỏ thái độ mong người ta mau chóng đi nhanh đi, con có biết xấu hổ không vậy? Chẳng có chút biết ơn gì cả."
"Con như vậy chẳng phải do sợ mẹ lại nghi là con yêu sớm sao?"
"Thế con có yêu sớm không?"
"Dĩ nhiên là không rồi."
"Vậy không phải là được rồi sao?"
"..." Tôi cạn lời không biết đối đáp tiếp thế nào, quý cô Giai nhân à, mẹ ra chiêu hoàn toàn không có bài vở gì hết!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro