6
Những ngày về sau, nàng bắt đầu có những biểu hiện lạ. Không đáng chú ý. Nhưng đủ để ai tinh ý sẽ sợ hãi.
Nàng hay ngồi trước gương… hàng giờ. Không phải để soi mình, mà như nhìn xuyên qua lớp thủy tinh ấy. Miệng khẽ mím. Ánh mắt trống rỗng, nhưng sâu như vực đáy.
Có lúc, nàng dọn dẹp nhà cửa xong… thì quên mất hôm đó là thứ mấy.
Đứng ngẩn giữa nhà. Tay còn cầm khăn lau. Mắt nhìn ra ban công trống không.
Nàng nấu bữa cơm xong, sắp xếp đủ hai phần, rồi không ăn. Ngồi nhìn cơm nguội.
Khi cô về, chỉ nói một câu:
“Chị ăn rồi.”
Nàng không còn bị mất ngủ. Không phải vì bệnh khỏi, mà vì cơ thể tự học cách ngủ lịm. Giống như cái máy bị rút điện.
Đêm nào không bị cưỡng ép, thì nàng lại nằm quay mặt vào vách trong của sofa. Ôm gối. Thở từng hơi như kẻ đang học cách tồn tại.
Có một lần, khi cô cưỡng bức nàng mạnh đến nỗi nàng bị rách… máu thấm ra gra giường.
Cô tát nàng một cái !!CHÁT!! rồi quát lớn:
“Cô không biết giữ thân à? Máu gì đây? Kinh tởm.”
Nàng chỉ run rẩy nói, khẽ nói:
“Chị xin lỗi.”
Giọng bình thản. Mềm. Như thể đang xin lỗi vì lỡ tay làm đổ nước.
Hôm sau, nàng vẫn giặt drap. Phơi lên. Nấu canh như thường.
Không có tiếng la.
Không có vỡ oà.
Không có trốn chạy.
Chỉ có một người đàn bà đang rơi chậm, từng chút một, vào một cái chết không có mồ.
—-------
Những ngày sau đấy. Những dấu hiệu đầu tiên của cái thai như một hạt sạn nhỏ, nhấm nháp âm thầm trong ruột nàng đau đớn nhưng nàng chưa nhận ra.
Nàng bắt đầu thấy mệt mỏi hơn bình thường.
Tay chân lạnh ngắt dù trời chưa vào đông.
Buổi sáng, nàng không còn muốn ăn cơm nữa, chỉ muốn một chút nước ngọt hoặc bánh mì khô.
Ngực nàng căng tức, rớm đau mỗi khi chạm vào áo.
Nhưng nàng luôn nghĩ đó chỉ là ốm vặt, hoặc do những đêm mất ngủ triền miên, do tâm trạng bức bối kéo dài…
Một hôm, nàng đi chợ mua rau. Ánh nắng chói chang hắt lên từng sạp hàng, tiếng rao lộn xộn, mùi thức ăn tươi sống, mùi khói xe… Nàng cầm từng bó rau, cố chọn những ngọn non nhất.
Bỗng nhiên, đầu nàng quay cuồng. Mắt tối sầm lại. Nàng đứng dựa vào thành quầy, miệng há hốc mà không nói nên lời.
Người xung quanh bắt đầu xôn xao.
“Cô kia sao thế?”
“Chắc bị tụt huyết áp, gọi cấp cứu đi!”
Một người đàn bà trung niên hốt hoảng bước đến, lắc nhẹ vai nàng.
“Cô ơi, cô tỉnh lại đi!”
Quỳnh Anh há miệng thở dốc, cố mở mắt. Rồi ngã úp mặt xuống sạp rau.
Đang lúc hỗn loạn thì trong đám đông có người thét lên: "TRÁNH RAA!!! TRÁNH RAA !!”
Lách khỏi đám đông, người vừa hô là Minh Hằng, cô không thèm nhìn kĩ, chỉ cần thoáng qua đã biết đó là nàng – Phạm Quỳnh Anh. Cô hớt hải chạy lại, bế nàng lên xe, gấp gáp chở vào bệnh viện.
—-----
Ở bệnh viện, nàng nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, mặt tái mét. Bác sĩ bước vào phòng, nhìn nàng như nhìn một con vật ốm lâu ngày không chữa.
“Sao lại để đến thế này mới vào viện? Người thì gầy nhom, mắt thâm quầng, ăn uống thất thường như vậy, không ai trong gia đình lo à?”
Quỳnh Anh im lặng, chỉ biết cúi đầu.
Bác sĩ tiếp tục, giọng nặng nề:
“Mang thai ba tháng mà chưa biết? Thật là thiếu trách nhiệm. Cô có biết nếu có chuyện gì xảy ra thì sao không?”
“Hả? Tôi…Tôi không biết…” Nàng ngỡ ngàng, nghẹn ngào.
Một y tá già đứng bên cạnh cũng thở dài:
“Đời người đàn bà mà như cái xác không hồn thế này, có bầu mà cũng không hay, không biết chăm sóc.”
Nàng chỉ biết cười. Một nụ cười gượng gạo, trông khó coi vô cùng. Rồi nàng chợt hỏi: "Ai đưa tôi vào đây vậy, tôi muốn cảm ơn.”
"Là cái cô gì tên Minh Hằng đấy. Nhưng cô í bận nên về trước rồi, chỉ bảo chúng tôi chăm sóc cô thật kĩ thôi. Mà cô có quen cô ấy không, lúc bế cô vào trông cô ấy lo lắng lắm.” Nữ y tá vừa kể vừa nhìn nàng.
"À. Ra là Hằng. Tôi có quen, thôi cảm ơn cô nhé”. Nàng trả lời nhưng ánh mắt từ đầu chỉ nhìn xuống bụng mình, nơi đang chấp chứa một sinh linh bé nhỏ.
Trước cửa phòng, một vài người chợ tò mò đứng đợi, bàn tán:
“Nghe nói cô ấy lấy chồng mà chồng đánh đập ghê lắm. Ủa hình như chồng là con gái đúng không??”
“Chắc stress nên mới sinh ra chuyện vậy.”
“Tội nghiệp cô ấy, mà cũng kệ thôi, ai bảo lấy người như thế.”
Nàng nghe hết, nhưng nàng chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nước mắt trào ra không thể cầm.
Bên ngoài, tiếng người, tiếng xe, tiếng cuộc đời vẫn ầm ĩ trôi qua.
Nhưng trong nàng, một cơn bão đắng nghẹn đang đổ ập xuống.
Chiều đó nàng đứng lặng lẽ bên cửa sổ, tay nhẹ đặt lên bụng, nơi có một sinh mệnh bé nhỏ đang dần lớn lên trong nàng — một bí mật chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ được thốt thành lời.
Trong lòng nàng, có một chút hi vọng mong manh và chắp vá như ánh sáng cuối đường hầm, đủ để nàng bám víu trong những ngày dài tăm tối.
Nhưng nàng không dám nói ra, không dám gọi tên điều đó thành tiếng. Không phải vì cô không đáng, mà bởi vì nàng sợ… sợ cô biết, sợ cô sẽ xem đó là cơ hội để tiếp tục hủy hoại nàng, sợ cô sẽ đến và lấy đi lần nữa sinh mạng trong nàng.
Mỗi ngày trôi qua, nàng chỉ lặng lẽ giữ chặt giấc mơ nhỏ bé đó, như giữ một bông hoa trong lòng bàn tay dù biết rằng bàn tay ấy đã đầy vết thương, dù biết rằng có thể một ngày nào đó bông hoa cũng sẽ bị nghiền nát.
Nàng vẫn nấu cơm, giặt đồ, làm mọi thứ như thể vẫn còn là người vợ bình thường, nhưng lòng thì mỗi lúc một đắng hơn.
Có những đêm nàng ôm bụng, nước mắt trào ra, tự hỏi liệu em bé có nghe được tiếng khóc thầm của mẹ, có biết mẹ nó đang cố gắng chiến đấu từng ngày vì em không?
Nàng giờ đã không còn dám mơ về một tương lai cùng cô, nàng chỉ mong được giữ em bé, dù phải chịu đau đớn, cô đơn đến tận cùng. Chỉ cần em bé ấy còn sống, nàng sẽ không hoàn toàn mất hết tất cả.
Mọi việc vẫn ổn. Đến tháng thứ năm của thai kỳ, bụng nàng vẫn chưa tròn trịa, chỉ là những đường cong mảnh mai thoáng qua dưới lớp áo rộng. Người gầy yếu như thể mỗi ngày đang dần rút hết sinh lực, nên dù em bé đã lớn dần trong nàng, bên ngoài vẫn không thể đoán định được điều đó.
Quỳnh không để ý đến những thay đổi nhỏ ấy. Vì trong mắt cô, nàng chỉ là cái xác nhẵn nhụi để thỏa mãn cơn đói quyền lực và cơn giận vô cớ.
Có những đêm, khi nàng chỉ muốn được yên, được ngủ, được giữ lấy chút bình yên nhỏ nhoi trong bụng, thì cô vẫn bước vào, ánh mắt đầy cơn giận thầm kín, không cần hỏi han, không cần thương cảm.
Cô kéo nàng vào những vòng tay cứng nhắc, không một chút dịu dàng, không một lời xin lỗi.
Nàng nằm đó, im lặng, nuốt từng cơn đau đớn, từng vết bầm tím trong tim. Bụng nàng rung lên theo nhịp người, nhưng nàng không dám kêu than, không chống cự. Chỉ biết nhắm mắt, tự nhủ rằng mình phải chịu đựng, vì em bé trong bụng.
Nàng đếm từng ngày, từng phút, để giữ lại hi vọng mong manh nhất rằng em bé sẽ sống sót qua những cơn bão tàn nhẫn này.
—--------
Đêm đó, trời nặng trĩu như áp lực đè lên cả căn nhà nhỏ. Đồng Ánh Quỳnh về muộn, ánh mắt đỏ hoe và hơi thở nặng nề mùi rượu đặc quánh. Làm ăn với đối tác thất bại, thua lỗ nặng, mọi sự căng thẳng dồn cả vào người cô.
Nàng đứng đó, nhìn cô ngã vật vào ghế, cố gắng đỡ cô dậy từng chút một. Bàn tay nàng run rẩy, cố giữ thăng bằng khi chân cô chạm mạnh vào chiếc bàn nhỏ cạnh đó.
Và rồi.
!!!BOONG!!!
Tiếng rạn vỡ chói tai vang lên khi chiếc bình cổ cô yêu quý rơi xuống đất, tan thành mảnh vụn.
Nàng cứng người trong thoáng chốc, tim đập mạnh như muốn vỡ. Và nàng biết, đêm nay…nàng không thoát nổi.
Cô liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt thoáng chốc như tia sét giáng thẳng xuống lòng nàng.
!!CHÁT!!
“Cô chết tiệt! Cái thứ ngu ngốc! Đồ bất cẩn!”
Lời nói như dao cắt từng thớ thịt non trong nàng. Nàng chỉ biết đứng yên, cắn môi để không bật khóc, để không nói lời xin lỗi vô nghĩa.
Trong cái say và giận dữ, cô không nhìn thấy nàng là người đang mang trong mình một mạng sống nhỏ bé đang cần sự che chở.
Cô chỉ thấy sự thất bại, sự hỗn loạn, sự tổn thương — và cô đổ tất cả lên nàng.
Nàng vẫn đứng đó, chỉ biết thở dài trong lặng lẽ, biết rằng đêm nay lại là một trận bão lớn sẽ ập đến.
Chiếc bình vỡ nát dưới chân, từng mảnh vụn vỡ nát như báo hiệu một cơn cuồng phong sắp sửa bùng lên trong lòng Đồng Ánh Quỳnh.
Cô vùng khỏi nàng, loạng choạng đứng bật dậy, mắt lừ đừ nhìn nàng, giọng cô đứt quãng, nặng nề như cơn mưa đêm không bao giờ ngớt:
“Cô đúng là đứa ngu ngốc! Đến cái bình cũng không giữ nổi thì còn sống làm gì!”
Tay cô vung lên một lần nữa như muốn xé nát không khí, rồi tát mạnh vào má nàng !!!CHÁT!!! tiếng tát vang rõ ràng, lạnh lùng, không một chút do dự.
Quỳnh Anh quay mặt đi, cố gắng không để nước mắt rơi, nhưng cơn đau không chỉ nằm ở vết tát mà còn nằm sâu tận trong lòng.
“Sao cô lúc nào cũng làm hỏng mọi chuyện vậy? Tôi mệt mỏi lắm rồi! Cô nghĩ tôi là con ngốc để chịu đựng cái đống lộn xộn này sao?”
Nàng không nói được gì, chỉ im lặng chịu trận, nhịn cả tiếng thở dài.
Cô hất hàm, lạnh nhạt:
“Đừng có giả vờ như không biết gì nữa. Đồ bất tài!”
Quỳnh Anh cắn môi, tim nàng như bị bóp nghẹt từng nhịp một. Nàng biết mình đang mang một mạng sống bé nhỏ trong bụng, nhưng nàng chưa đủ dũng khí để nói cho cô biết. Nàng bây giờ chỉ biết âm thầm chịu đựng, để giữ lấy hi vọng nhỏ nhoi ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro