9

Nàng mất tích suốt 3 ngày. Quỳnh cũng không thèm kiếm. Khi thấy nàng về, cô chỉ khẽ liếc mắt một cách đầy thờ ơ, chứ không hề quan tâm.

Đêm ấy, Quỳnh Anh nàng ngồi trước bàn, ánh đèn vàng hắt lên làn da mỏng manh như sắp vỡ. Nàng rót từng ly rượu, môi khô khốc run run nâng lên chạm nhẹ.

“Uống đi, Quỳnh, chồng nhỏ của chị. Một đêm cuối, cho tất cả những gì đã qua.”

Cô nhìn nàng, đôi mắt vô hồn như lạc trong khoảng ký ức mơ hồ mà cô không thể nào nhớ nổi.

“Cô… cô làm gì thế này? Bỏ độc giết tôi à?” cô hỏi, giọng thờ ơ.

Nàng cười nhạt, ánh mắt ứa buốt:
“Ừm. Uống đi. Hoặc ít nhất, cảm nhận lại.”

Lời nói như một mũi dao đâm thẳng vào khoảng trống trong cô. Nhưng hình như cơ thể cô không còn là của cô. Những phản ứng vô thức dần trỗi dậy, cuộn trào như sóng dữ trong thân xác chai sạn.

Cô gượng dậy, không hề có ý định. Nhưng từng cử động, từng hơi thở đều ẩn chứa sự dịu dàng bất ngờ – lần đầu tiên sau quá lâu, một cử chỉ không là sự ép buộc.

Quỳnh Anh cảm nhận điều đó cảm nhận được ánh sáng le lói xuyên qua tầng mây tối dày đặc trong tim mình.Họ trôi dạt trong đêm dài giữa những tiếng thở dồn dập, tiếng rên không phải vì đau mà vì niềm khao khát được chạm vào sự sống một lần nữa.

Nhưng đó không còn là tình yêu. Chỉ là sự giải tỏa. Lằn ranh mong manh giữa thiên đường mơ hồ và địa ngục thực tại.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chưa kịp vén màn, anh đã quay lưng. Lạnh lùng. Khô khốc.

“Đừng mơ. Tối qua tôi chỉ giải tỏa thôi.”

Giọng cô như nhát dao lạnh buốt cắt qua da thịt nàng.

“Cô đừng tự huyễn hoặc.”

Nói rồi cô quay lưng bước đi. Bước chân lạnh lùng dập tắt tất cả những tia hy vọng le lói còn sót lại trong nàng. Vì đằng sau cô là bóng dáng người phụ nữ khác, không chút ngần ngại, không chút thương tiếc.

Quỳnh Anh nàng nằm đó, người lạnh toát, tim đắng nghẹn như bị bóp nát trong tay. Không khóc. Chỉ là một cái nhìn trống rỗng, ngậm ngùi.
Một đêm cuối cùng – không ngọt, không yêu thương – chỉ là dấu chấm hết cho một cuộc đời tưởng như đã không còn có thể đau hơn nữa.

Cánh cửa dần đóng lại trong khô khốc, âm thanh vang vọng trong căn phòng trống không, như tiếng chuông báo hiệu sự chấm dứt tuyệt đối.

Quỳnh Anh đứng yên, nhìn theo bóng cô khuất dần, tim như bị bóp nghẹt từng nhịp. Mỗi bước chân cô là một mũi dao đâm sâu vào lòng nàng. Nơi từng kẽ xương, từng góc tim rạn nứt ấy, một sự chết chóc lặng lẽ lan tràn.

Nàng khép chặt mắt, nước mắt không rơi nhưng lòng ngổn ngang như biển cạn. Từng hơi thở như lưỡi dao sắc, từng nhịp đập đều là tiếng vọng của sự cô đơn tuyệt vọng. Trong một giây phút vô tận, nàng cảm nhận mình như xác không hồn, đang trôi lạc giữa khoảng không vô định, không điểm dừng. Đau đớn không phải vì sự vắng mặt của cô, mà vì sự thật phũ phàng: cô chưa từng có ý định muốn nhớ nàng, và cũng chưa từng có ý định sẽ yêu lại nàng.

Tất cả chỉ là một màn kịch tàn nhẫn mà nàng bị bắt làm diễn viên chính, chịu cảnh đắng cay không lối thoát. Nàng quay vào bóng tối, để lại phía sau những vệt sáng yếu ớt của đêm qua, những cái ôm, những cử chỉ dịu dàng chỉ là ảo ảnh mơ hồ, một cơn mộng không bao giờ trở lại.

Một đêm để quên đi, nhưng lại khắc sâu nỗi đau. Một ngày mới bắt đầu, nhưng trong lòng nàng, chỉ có bóng tối và sự trống rỗng không thể hàn gắn.

Nàng biết, mình sẽ phải bước tiếp trên con đường không có cô – một con đường đầy những vết thương chưa kịp lành. Và chẳng có phép màu nào cứu vớt nàng khỏi sự đắng nghẹn này.

Ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn ngủ hắt vào căn phòng nhỏ, phủ lên từng món đồ chất đống, bừa bộn. Quỳnh Anh đứng trước chiếc tủ quần áo, tay run run mở cánh cửa, nhìn vào bên trong.

Bên cạnh những bộ đồ nàng mặc thường ngày, xen lẫn là những chiếc áo bé nhỏ xếp gọn gàng, những món đồ em bé nàng đã lén mua, từng món một, cẩn thận giấu kín như một bí mật sống còn. Và được nàng dấu ở tận sâu trong góc tủ. Nàng lấy ra từng món một, ngắm nhìn kĩ càng trong im lặng, mắt nhòe đi không một tiếng thở dài.

Chiếc áo sơ sinh nhỏ xíu, mềm mại như giấc mơ chưa thành, như niềm hi vọng bị bóp nghẹt trong tay cô. Nàng khẽ đặt nó xuống trên chiếc bàn, lòng như bị xé nát bởi chính những mảnh vụn của tương lai không bao giờ đến. Mỗi món đồ như một lời nhắc nhở tàn nhẫn, một mũi dao xoáy sâu vào tâm can đã rạn vỡ.

Nàng gom lại tất cả, bỏ vào chiếc vali cũ kỹ, ánh mắt vỡ tan nhưng vẫn cố giữ chặt những mảnh vụn của lòng tự trọng còn sót lại. Từng chiếc áo, từng đôi tất nhỏ xíu, từng món đồ chơi bằng nhựa — đều là những giấc mơ lặng lẽ đã chết, không một ai biết, không một ai chứng kiến.
Quỳnh Anh quay lưng lại, hơi thở nặng nề như kéo theo cả một trời thương đau.

Không ai biết, trong khoảnh khắc ấy, nàng không chỉ đang dọn đồ mà là đang dọn sạch cả một đời đắng cay, từng mảnh vụn của niềm tin đã vỡ tan.

Nàng gói ghém nỗi đau cẩn thận, như giữ lấy một phần linh hồn đang vỡ vụn từng mảnh. Và bước đi, lặng lẽ như bóng ma, rời khỏi căn phòng — rời khỏi tất cả.

Trước khi rời đi, Quỳnh Anh dừng lại một lần cuối ở bàn trang điểm nhỏ, tay phải đưa nhẹ lên bàn tay trái mình, tháo nhẹ món đồ, món mà nàng đã từng cố giữ bằng cả tính mạng, tay run run đặt chiếc nhẫn cưới xuống.

Chiếc nhẫn lặng lẽ nằm đó, bóng kim loại lạnh ngắt phản chiếu ánh đèn mờ nhạt — một biểu tượng của những lời hứa đã vỡ tan.
Nàng lấy một tờ giấy trắng, cây bút nặng trĩu trong tay như một gánh nặng không thể bỏ xuống. Những dòng chữ chậm rãi trào ra, mỗi chữ là từng giọt máu của tâm hồn, từng nhịp thở đau đớn:

—-----
"Đồng Ánh Quỳnh,
Cảm ơn em vì từng ngày chúng ta đã có bên nhau, dù có nhiều đau đớn và tổn thương. Chị đã cố gắng chịu đựng, cố gắng yêuaem theo cách riêng của mình, dù chị biết em chưa từng thực sự muốn yêu lại chị. Những lần em quên, những lúc em cười nhạo, những đêm chị ngồi lặng lẽ nấu ăn và chăm sóc em. Tất cả đều là những vết thương sâu trong tim chị. Nhưng chị đã giữ lại chút hi vọng nhỏ nhoi cho đứa con trong bụng, từng cái đạp của em bé là niềm an ủi duy nhất trong những ngày tháng chị thấy cô đơn. Em biết không? Chị đã lén chuẩn bị từng món đồ nhỏ, từng chiếc áo sơ sinh, như một bí mật mong manh chỉ có chị biết. Nhưng cuối cùng, tất cả cũng đã chết, không phải bởi số phận mà bởi chính bàn tay em…Chị mệt rồi, Quỳnh à. Mệt đến kiệt cùng. Chị không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa. Chị sẽ đi, rời xa nơi đây, rời xa em và tất cả những ký ức đau đớn. Xin em đừng tìm chị, cũng đừng cố níu kéo. Đây là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng chị nói lời từ biệt.”
           Phạm Quỳnh Anh
—-------------------

Nàng gấp lại tờ giấy, đặt cạnh chiếc nhẫn cưới, ánh mắt đẫm buồn nhìn quanh căn phòng đã từng chứa đựng biết bao kỷ niệm. Căn phòng chìm trong bóng tối mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng thở dài đều đặn của Quỳnh Anh khi nàng khoác lên vai chiếc túi nhỏ chứa tất cả những gì còn sót lại.

Bước chân nàng rón rén trên sàn gỗ lạnh, như sợ đánh thức những ký ức đang ngủ yên trong từng bức tường. Từng hơi thở gấp gáp, từng nhịp tim đau đớn, nàng bước ra khỏi cửa chính, đóng lại một cách nhẹ nhàng nhưng vĩnh viễn. Không một cái nhìn ngoái lại, không một lời nói nào vương vấn. Chỉ có sự im lặng ngột ngạt như cơn bão âm thầm quét qua một cuộc đời. Bên ngoài, màn đêm vẫn dày đặc, lạnh lùng bao trùm mọi thứ.

Quỳnh Anh thật sự bước đi — bước đi khỏi tất cả, khỏi người con gái đã từng là cả thế giới của nàng, nhưng giờ chỉ là bóng tối đen ngòm trong tâm hồn.

Bước chân nàng nhẹ nhàng nhưng vững chắc, mỗi bước chân của nàng đều theo nỗi đau và sự tan vỡ. Nàng khựng lại một lần nữa, nhìn căn nhà yên ắng, lòng rưng rưng một nỗi đắng nghẹn không lời.

Rồi nàng bước đi không ngoảnh lại. Bỏ lại sau lưng tất cả, kể cả tình yêu đã chết, kể cả đứa con chưa kịp nhìn đời.

Trái tim nàng nặng trĩu những vết thương chưa lành, những mảnh vụn của niềm tin và tình yêu vụn vỡ. Nàng biết, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Nhưng ít nhất, giờ đây, nàng được phép thở — được phép sống lại, dù trong đớn đau.
Và đó, là sự khởi đầu của một cuộc đời khác không còn cô, không còn những đớn đau đã từng cầm tù nàng bấy lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro