Chương 4: Không Thể Rời Xa

Tô Băng Thanh ngồi trong xe, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của Mặc Thời Yến.

Ánh đèn đường lướt qua ô cửa kính, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Suốt quãng đường, anh không nói gì, chỉ im lặng ôm cô vào lòng như sợ chỉ cần buông tay ra, cô sẽ biến mất.

Tô Băng Thanh khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy đường nét góc cạnh hoàn hảo trên gương mặt anh.

Trái tim cô đập loạn, không thể kiểm soát.

Cô muốn hỏi rất nhiều, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Xe dừng lại trước một căn biệt thự tráng lệ.

Mặc Thời Yến không để cô có cơ hội từ chối, bế cô xuống xe, đi thẳng vào bên trong.

Tô Băng Thanh vùng vẫy nhẹ, giọng nói mang theo chút bối rối.

"Anh... để tôi xuống đi."

Mặc Thời Yến cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu như biển.

"Không được."

Chỉ hai chữ, không cho cô chút cơ hội nào.

Anh bước vào biệt thự, thẳng lên tầng hai, vào một căn phòng lớn bài trí ấm áp nhưng đầy vẻ sang trọng.

Đặt cô nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn phủ ga trắng muốt, anh khẽ cúi xuống, vén lọn tóc trước trán cô.

"Ở đây."

Tô Băng Thanh chống tay ngồi dậy, ánh mắt hoang mang.

"Anh đưa tôi tới đây làm gì?"

Mặc Thời Yến cởi bỏ áo vest, vứt sang một bên, giọng nói bình thản.

"Chăm sóc em."

Cô ngẩn người.

"Không cần... tôi có thể tự lo cho mình."

Mặc Thời Yến ngồi xuống mép giường, tay nắm lấy cổ tay cô, lực đạo vừa phải nhưng không cho phép cô giãy giụa.

"Đừng cãi tôi."

Anh cúi xuống, trán chạm nhẹ vào trán cô.

"Em không biết lúc nãy tôi đã sợ thế nào đâu."

Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút run rẩy rất nhỏ.

Tô Băng Thanh nhìn thấy trong mắt anh có một tia sợ hãi thoáng qua.

Lần đầu tiên, cô cảm nhận được người đàn ông lạnh lùng trước mắt cũng có lúc yếu mềm.

Cô khẽ run lên, giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Xin lỗi..."

Mặc Thời Yến siết chặt tay cô, như muốn khảm cô vào lòng mình.

"Đừng nói xin lỗi với tôi."

Anh dừng lại một chút, giọng nói như khàn đi.

"Chỉ cần em an toàn, chỉ cần em ở bên tôi."

Tim Tô Băng Thanh như bị ai bóp nghẹt.

Không biết vì sao, nước mắt cô trào ra, rơi xuống từng giọt nóng hổi.

Cô vùi mặt vào lòng anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ khóc.

Mặc Thời Yến ôm lấy cô, lòng đau như cắt.

Anh hận chính mình, không thể bảo vệ cô sớm hơn.

...

Đêm hôm đó, Tô Băng Thanh ở lại biệt thự của Mặc Thời Yến.

Anh sắp xếp cho cô một phòng ngủ riêng biệt, nhưng vẫn kiên quyết canh giữ bên ngoài cửa.

Cô nằm trên chiếc giường rộng lớn, trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong đầu cứ hiện lên hình ảnh anh lao tới ôm chặt cô lúc chiếc xe tải lao tới.

Cô không hiểu tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy.

Không lẽ... anh vẫn luôn âm thầm dõi theo cô?

Ý nghĩ đó khiến lòng cô rối bời.

Gần sáng, Tô Băng Thanh lặng lẽ mở cửa phòng.

Ngoài hành lang tối mờ, một bóng người cao lớn ngồi dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền.

Là Mặc Thời Yến.

Anh ngủ thiếp đi, vẻ mặt vẫn căng thẳng như thể chỉ cần có chút động tĩnh, anh sẽ lập tức tỉnh dậy.

Tim cô mềm nhũn.

Cô bước tới nhẹ nhàng, ngồi xổm trước mặt anh, ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của anh.

Không còn vẻ lạnh lùng cứng rắn như thường ngày, chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng lo lắng hiện rõ.

Tô Băng Thanh đưa tay khẽ chạm vào má anh.

Bất ngờ, đôi mắt sâu thẳm mở ra.

Anh nắm lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn.

"Không ngủ được?"

Tô Băng Thanh lúng túng rút tay về, gật đầu.

Mặc Thời Yến kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình.

Anh tựa cằm lên vai cô, giọng nói như tiếng thì thầm.

"Đừng rời xa tôi nữa."

Trái tim Tô Băng Thanh run rẩy.

Cô chưa từng thấy một Mặc Thời Yến như thế này.

Không phải tổng tài lạnh lùng cao cao tại thượng, mà là một người đàn ông đang lo sợ mất đi người mình yêu.

"Anh..."

Cô chưa kịp nói hết câu, Mặc Thời Yến đã xoay cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu.

Cô mở to mắt, nhưng rất nhanh chóng, mọi lý trí đều tan biến dưới sự dịu dàng của anh.

Một đêm dài, không ai lên tiếng, chỉ có nhịp tim hòa quyện vào nhau.

...

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa.

Tô Băng Thanh tỉnh dậy trong vòng tay Mặc Thời Yến.

Anh vẫn ôm chặt cô như sợ cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Cô khẽ dịch người, nhưng cánh tay anh siết chặt hơn, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô.

"Ở lại bên tôi."

Không phải mệnh lệnh, mà là lời van xin.

Tô Băng Thanh quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy.

Ánh mắt Mặc Thời Yến không còn lạnh lùng, chỉ còn lại sự khẩn cầu chân thành.

Cô khẽ gật đầu.

Mặc Thời Yến nở nụ cười hiếm thấy, dịu dàng cúi xuống hôn lên trán cô.

"Em là của tôi, mãi mãi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro