Chương 7: Cạm Bẫy Ngầm
Sáng hôm sau, Tô Băng Thanh tỉnh dậy trong vòng tay vững chãi của Mặc Thời Yến.
Cô khẽ động đậy, khuôn mặt tuấn tú kia hiện ra trong tầm mắt.
Ánh nắng len qua khe cửa, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt anh, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tô Băng Thanh khẽ cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve sống mũi thẳng tắp của anh.
Bất ngờ, Mặc Thời Yến mở mắt.
Ánh mắt đen sâu thẳm như hồ nước, thẳng tắp nhìn cô.
"Thức rồi sao?"
Giọng anh còn khàn khàn, mang theo chút lười biếng mê người.
Tô Băng Thanh gật đầu.
"Ừm."
Cô chớp chớp mắt, đôi má đỏ bừng.
Mặc Thời Yến cong môi cười khẽ, kéo cô lại gần hơn.
"Muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Tô Băng Thanh lắc đầu.
"Không được, hôm nay em có buổi phỏng vấn với tạp chí mà."
Anh nhíu mày.
"Tôi sắp xếp để người khác thay em."
Tô Băng Thanh vội xua tay.
"Không cần đâu! Đây là lần đầu tiên em hợp tác riêng với truyền thông, em muốn tự mình hoàn thành."
Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Mặc Thời Yến thở dài.
"Được rồi. Nhưng phải để tài xế và trợ lý đi theo, hiểu chưa?"
"Biết rồi mà."
Tô Băng Thanh nũng nịu đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đáng yêu.
Mặc Thời Yến cuối đầu, hôn nhẹ lên trán cô.
"Nhớ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Vâng!"
...
Đến trưa, Tô Băng Thanh xuất hiện tại địa điểm phỏng vấn - một tòa nhà cao cấp chuyên tổ chức sự kiện cho giới thượng lưu.
Trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, cô lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Nhân viên tạp chí đã đứng sẵn ở cửa chào đón cô.
"Xin chào tiểu thư Tô, mời cô vào bên trong."
Tô Băng Thanh mỉm cười gật đầu.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào phòng chuẩn bị, một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng cô.
Không khí có gì đó... kỳ lạ.
Nhân viên tạp chí có vẻ vội vàng, thậm chí có người còn len lén nhìn cô với ánh mắt ái ngại.
Tô Băng Thanh cảm thấy lạ, nhưng cô không muốn gây rối, chỉ im lặng ngồi vào ghế chờ.
Một lát sau, buổi phỏng vấn bắt đầu.
Nhưng ngay khi máy quay vừa bật, MC bỗng đặt một câu hỏi khiến toàn bộ căn phòng như đông cứng.
"Tiểu thư Tô, có thông tin cho rằng cô tiếp cận chủ tịch Mặc Thời Yến chỉ vì tài sản khổng lồ của anh ấy, cô có gì để biện minh?"
Câu hỏi sắc bén, thậm chí mang ý xúc phạm.
Những người xung quanh cũng nín thở, ánh mắt đổ dồn về phía Tô Băng Thanh.
Cô sững sờ.
Không ai thông báo trước cho cô sẽ có những câu hỏi kiểu này!
Cô siết chặt bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Xin lỗi, nếu buổi phỏng vấn này không nằm trong nội dung đã thỏa thuận trước, tôi có quyền từ chối trả lời."
MC cười gượng.
"Chúng tôi chỉ muốn giúp cô làm rõ trước công chúng thôi mà."
Tô Băng Thanh hít sâu một hơi.
Cô biết, đây không đơn giản chỉ là sự trùng hợp.
Rõ ràng ai đó đã sắp đặt.
Ngay lúc không khí đang căng thẳng, cửa phòng bất ngờ bật mở.
Mặc Thời Yến sải bước vào, vẻ mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Những người trong phòng đều đứng bật dậy, không dám thở mạnh.
Ánh mắt anh quét qua từng người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Tô Băng Thanh.
Anh bước tới, vươn tay kéo cô vào lòng mình.
"Không cần phải chịu đựng những trò hề này."
Giọng anh trầm thấp, lạnh như băng.
Tô Băng Thanh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự ấm áp và tin tưởng.
Mặc Thời Yến quay sang phía MC và ekip.
"Cuộc phỏng vấn này, kết thúc tại đây."
"Chủ... chủ tịch Mặc, chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu của cấp trên..."
MC lắp bắp, mồ hôi lạnh túa ra.
"Yêu cầu của ai?"
Giọng anh sắc bén như dao.
Không ai dám mở miệng.
Ngay lập tức, thư ký Vương tiến vào, đưa cho anh một tập tài liệu.
Mặc Thời Yến xem qua, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
"Thật tốt. Một kế hoạch hoàn hảo."
Anh cười nhạt.
Rồi quay sang, ôm lấy Tô Băng Thanh rời khỏi đó trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người.
...
Trên đường trở về, trong xe chỉ có hai người.
Tô Băng Thanh im lặng, lòng vẫn còn hoang mang.
Cô siết tay, khẽ lên tiếng.
"Em... em đã gây phiền phức cho anh rồi."
Mặc Thời Yến liếc cô một cái, nhíu mày.
"Ngốc."
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt.
"Em là người tôi yêu thương nhất. Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không để em một mình đối mặt."
Tô Băng Thanh cảm động đến muốn khóc.
Cô gục đầu vào vai anh.
"Em xin lỗi... Em quá yếu đuối..."
Mặc Thời Yến vỗ nhẹ lưng cô.
"Không sao. Từ giờ, hãy để tôi bảo vệ em."
Câu nói đơn giản, nhưng lại khiến trái tim cô run rẩy.
Cô cảm nhận được sự chân thành và kiên định trong từng lời anh nói.
Khoảnh khắc ấy, cô càng tin tưởng hơn vào tình yêu giữa hai người.
...
Nhưng họ không biết, kẻ đứng sau mọi chuyện - Hạ Vy - vẫn chưa dừng lại.
Trong căn phòng sang trọng, Hạ Vy nhìn hình ảnh Mặc Thời Yến che chở Tô Băng Thanh, ánh mắt cô ta tối sầm.
"Không ngờ anh ta lại yêu con nhỏ đó đến thế."
Cô ta siết chặt ly rượu trong tay, đôi môi đỏ mím chặt.
"Nhưng không sao... Tôi sẽ khiến nó mất hết tất cả."
Giọng cô ta lạnh như băng, như một lời nguyền đen tối trùm lên tương lai của Tô Băng Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro