Chap 24

Nghe lời bác sĩ, anh gắt gao kiểm tra các bữa ăn của cậu.

- Bác Seol, từ hôm nay mỗi bữa bác làm 1 suất cơm bảo bác Man mang đến công ty cho tôi - anh đề nghị

- Không phải Bạch Hiền đã nấu cơm trưa cho con ở nhà sao, sao còn muốn ăn cơm ở công ty, không về nhà sao? - mẹ anh hỏi vì từ lâu rồi nếu không phải do cậu nấu anh sẽ không ăn

- Con sẽ nhờ bác Man mang đến công ty luôn. Phần bác Seol làm con để cho Hiền - anh vừa ăn sáng vừa nói

- Không cần, không cần đâu - cậu vội từ chối, như vậy phiền quá rồi

- Em không nghe bác sĩ nói, từ giờ anh sẽ chiếu cố em ăn trưa, tránh bị dạ dày như hôm qua - anh quyết luôn, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị khiến cậu không dám phản kháng

- Tối qua bác sĩ đến sao? Có việc gì? - ông anh lo lắng

- Không có gì ạ, em ấy không ăn uống đúng bữa nên bị đau dạ dày thôi nên từ giờ có con chiếu cố rồi - anh nói để ông yên tâm

- Ừ ừ - ông anh đồng ý

Thế là từ hôm ấy, mỗi trưa 2 hộp cơm cho anh và cậu mà cậu đã dậy từ sớm để chuẩn bị đều được gửi ở quầy lễ tân. Cậu đi học về sẽ lấy 1 phần đến phòng ăn của công ty để ăn, còn thư ký Kim sẽ lấy lên cho anh. Mọi người cứ tưởng đó là của thư kí Kim nên nghĩ 2 người là anh em.

Thực tập ở công ty anh 1 tháng, tuy cậu vẫn bị sai làm nhiều việc vặt nhưng do anh bắt phòng kế hoạch đầu tư làm 2-3 bản cho 1 dự án nên công việc nhiều vô cùng. Cậu cũng được giao cho 1 số việc, dù chưa làm tốt nhưng cậu luôn cố gắng nên không có sai gì nhiều. Bất quá, 1 tháng qua cậu cũng chẳng lần nào thấy bóng dáng anh ở công ty bởi chỉ có các trưởng phòng mới lên gặp thôi, vậy nên cậu tin nếu anh nhìn thấy bộ dạng này của cậu chắc chắn sẽ khóc ngất mất thôi. Cậu nghĩ đến đó cũng thấy buồn cười, cậu không biết anh đã biết hết rồi, chỉ là muốn biết cậu còn kiên trì làm xấu đến bao giờ thôi. Nhìn khuôn mặt cậu bị xấu hóa như vậy, lại nghe mấy lời phê bình không hay mà anh nhận được, anh quyết cũng nên lật ngửa ván bài này với cậu thôi.

Anh giả vờ  sắp xếp lịch kiểm tra các phòng ban. Nghe thế, các cô nhân viên mau chóng to son, đánh phấn, chỉnh sửa quần áo để mong cho anh chú ý đến họ 1 chút. Bất quá, có cậu còn đang không biết nên tẩy trang hay cứ để với bộ dạng như vậy? Anh mà thấy cậu như thế này không biết có thất vọng hay không? Nhưng anh đã hứa không có nhận cậu là người quen ở công ty rồi nên chắc không sao đâu? Cậu nghĩ thầm rồi cứ thế mà để, lại cười cười tưởng tượng ra phản ứng của anh khi nhìn thấy cậu sẽ thế nào? Những người cùng phòng thấy cậu cười mơ mộng thế không khỏi bĩu môi, nghĩ cậu cóc đòi ăn thịt thiên nga. Thực tế cậu mới không thèm nhé, ăn thì cũng đã ăn rồi, có gì phải mơ chứ?

Anh bắt đầu từ tầng 1. Anh đến đâu tầng đó im lặng đến đó. Dù các cô ở đó muốn chớp mắt nhìn có khi cũng chẳng dám, bởi mặt anh cứ đằm đằm sát khí như thể có thể trục xuất bất cứ ai không vừa mắt. Ánh mắt sắc lạnh, bộ dạng uy nghiêm khiến ai nấy đều khó mà thở mạnh. Anh chăm chú lắng nghe từng trưởng phòng giới thiệu, bất quá trong lòng mong bọn họ nói nhanh 1 chút để lên phòng 23 xem cậu thế nào, bởi dạo này cậu cứ như 1 nhân viên thực thụ, mang cả việc về nhà làm tối nữa.

Trước đó, ai cũng mong anh để mắt tới, nhưng khi vừa nhìn thấy anh họ ngàn vạn lần không muốn nữa vì giờ mà bị để ý thì chết mất. Cùng lắm được tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc, khát khao chiếm hữu anh của bọn họ ngày càng cao. Cuối cùng, cũng lên được tầng 23. Vừa đến nơi, đập vào mắt anh là hình ảnh cậu đang vất vả chạy đi lấy nước cho họ. Vốn dĩ đã không vui rồi, lên đây lại thấy vợ yêu bị bắt nạt vạn lần muốn giết bọn họ, nhưng may mắn anh là người luôn bình tĩnh nên khuôn mặt vẫn lạnh như băng.

Cậu vừa quay lưng thì chạm mắt nhìn thấy anh. Nhìn biểu hiện của anh vạn lần lạnh lùng giống như lúc trước cậu gặp tự dưng thấy anh oai phong ghê cơ. Cậu vội vàng về lại chỗ ngồi của mình cười cười, nghĩ quả thực cậu đã nhận được ân huệ vô cùng to lớn, vừa được anh quan tâm vừa có thể bên anh mà nhõng nhẽo.

Trưởng phòng Nhã Nhã đứng ra báo cáo tình hình làm việc của phòng. Khỏi nói, chính anh đã làm cho phòng này nhiều việc hơn để tạo cho vợ mình cơ hội, ấy vậy mà họ vẫn dám sao cậu làm việc vặt, còn muốn báo cáo gì nữa?

- Thực tập sinh phòng này đâu! - anh hỏi trưởng phòng dù thừa biết vợ mình ở góc nào rồi

- Dạ, đằng kia ạ - Nhã Nhã chỉ tay về phía cậu

- Thư kí Kim, nói cậu ấy khỏi cần trang điểm! - anh quay sang nói với thư kí Kim. Cả phòng cười thầm, trang điểm đã xấu thế này thì không trang điểm chắc không thể nhìn được mất. Bất quá cả tổng giám đốc và thư kí Kim đều ở đấy họ không thể cười được. Nghe anh nói thế, cậu chẳng hiểu sao hơi giận, rõ ràng làm thế vì anh, sao anh lại trách cậu chứ?

- Dạ, lát em sẽ nói với cậu ấy - Nhã Nhã cười thầm trong bụng. Dù có là người nhà với thư kí Kim nhưng tổng giám đốc không thích thì vẫn cứ là không thích

- Từ nay các người để cậu ấy 1 mình làm đề án phát triển tại Nhật để thử sức - anh là không muốn họ sai bảo cậu, vả lại biết cậu cũng sẽ cố gắng, không thì anh sẽ giúp nên mới dám giao cho cậu dự án ấy.

- Dạ - trưởng phòng lại nghĩ anh đang tìm cách làm khó cậu nên thực rất vui, các nhân viên khác cũng là đang vui vì sắp không cần nhìn người vừa xấu vừa ngứa mắt này nữa.

- Các người cũng tự làm 1 bản cho tôi xem xét - anh nói rồi nhìn về phía cậu đang nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu

- Dạ! - mọi người đồng thanh. Cái này còn cần phải xem xét sao, nếu không chọn phương án của phòng kế hoạch chẳng lẽ chọn của thực tập sinh không kinh nghiệm kia sao? Khi anh rời đi cậu vẫn nhìn anh, anh dám giao cho mình dự án lớn vậy sao?

- Tổng giám đốc nói em không cần trang điểm đâu nên mau đi tẩy trang đi - Nhã Nhã đến nói với cậu bằng giọng quan tâm nhưng đầy mỉa mai

- Em thấy để vậy được mà - cậu là không muốn các người ghen tị mà thôi

- Em mau đi đi kẻo tổng giám đốc có lần nào xuống thấy em trang điểm lại khiển trách bọn chị không báo em - cô ta ra giọng ủy khuất

- Kệ tổng giám đốc chứ? - cậu thực lòng không muốn, tác phẩm trên mặt cậu mất những 30p kì công đó

- Nhưng bọn chị thật không muốn tổng tài phật lòng, em mau đi đi - nói rồi mấy người kéo cậu vào phòng vệ sinh với hi vọng sẽ hả hê khi thấy gương mặt của cậu. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của họ, lớp trang điểm vừa gặp nước trôi xuống để lộ ra 1 gương mặt thanh tú, trắng mịn, đôi mắt sáng, chiếc mũi cao , bờ môi đỏ đáng yêu khiến ai nấy đều sững sờ. Thật không ngờ cậu lại xinh đẹp như vậy? Cả đám ngây ngốc, cậu đành tự mình lấy khăn lau khô người rồi ra ngoài. Mấy tên đồng nghiệp nam nhìn cậu bước ra không khỏi rỏ nước miếng. Cậu chẳng thèm để tâm, từ nay cậu cũng chẳng cần mất 30p làm xấu, chẳng phải trát đống phấn hại da ấy lên mặt nữa. Thoải mái là mình tự dưng thấy anh làm gì cũng thật tốt!

Có lẽ cậu mất dạng trên báo chí lâu quá nên họ cũng chẳng biết cậu là ai nữa. Cũng chẳng phải, hôm đám cưới, nhân viên có ai được mời đâu, đám đối tác thì xa tít tắp sao nhìn thấy rõ mặt cậu, đã thế họ hàng 2 nhà còn chưa rõ hết mặt thì đám nhân viên này làm gì có cơ hội mà biết đến cậu. Đống báo chí cũng bị anh bưng bít, xóa bỏ từ đời nào rồi. Từ ngày cậu không trang điểm làm xấu, mỗi ngày đều có rất nhiều nam nhân đến mời cậu đi ăn, xem phim, ai bảo cậu có quan hệ với thư kí Kim - người thân cận của tổng giám đốc lại xinh đẹp thế kia, bỏ qua chẳng phí của trời sao? Vẫn biết cậu không có làm gì sai bởi lần nào cũng 1 mực từ chối nhưng anh quả thực vẫn rất bực mình. Biết thế anh đã cứ để cậu làm xấu mình đi, bây giờ có muốn cũng không thể thay đổi được điều gì nên anh hận, anh phải khẳng định chủ quyền của mình với cậu. Ánh mắt gian thương lâu lắm rồi mới phát huy tác dụng. Anh có hứa không nói cậu là vợ anh chứ không có hứa là anh không được chú ý đến cậu. Anh nhất định khiến lũ nam nhân kia không dám bén mảng đến cậu được nữa.

Trời cũng đang giúp anh hay sao đây. Tuy anh không thể thỉnh thoảng xuống kiểm tra công ty để tỏ ý với cậu ở công ty nhưng nhờ dự án lần này anh đã có cái cớ hoàn hảo để tạo tin đồn trong công ty rồi.

Đầu tiên, anh cùng các trưởng phòng có 1 bữa tiệc giao lưu để tìm hiểu bên thị trường Nhật Bản. Riêng phòng kế hoạch đầu tư được đặc cách có 2 người đi. Ai cũng muốn có cơ hội đi cùng tổng giám đốc với hi vọng ít là mở rộng tầm mắt, xa hơn là được anh chú ý. Trưởng phòng chắc chắn đi còn người còn lại thì ai cũng muốn vào vị trí đó, cậu không cần thì lại là người được thư kí Kim theo lệnh anh chỉ định cậu đi cùng với lí do vô cùng hợp lí đó là vì cậu đang trực tiếp làm dự án này chứ không phải vì quan hệ gì cả. Nghe được tin cậu cũng có vui gì đâu bởi chẳng thích việc tiệc tùng gặp mặt, vả lại mọi thứ không biết có thể hỏi anh ấy vậy mà nữ nhân viên trong phòng luôn nhìn cậu bằng ánh mắt căm ghét, còn nam nhân viên nhìn cậu bằng ánh mắt ngày càng thèm thuồng. 

Ai nấy đều mặc quần áo công sở cực kì nghiêm túc, chỉ im lặng đi theo anh không nói 1 lời. Sánh vai cùng anh nhiều lần, lần này đi sau anh với tư cách là nhân viên, đột nhiên thấy anh thật quá tuyệt vời.

Nơi diễn ra cuộc nói chuyện là 1 khách sạn của tập đoàn toàn cầu dĩ nhiên là sẽ có thang máy riêng cho tổng giám đốc. Nhưng lần này anh không sử dụng mà đứng chờ thang máy cùng mọi người. Thang máy mở ra, mọi người đợi anh bước vào rồi mới khẩn trương bước theo. Cậu là người mới nên không dám chen chân vào đi cùng anh, lại thấy các nữ nhân khác đã nhanh chân chiếm vị trí nên cậu đứng đợi thang máy xung quanh. Anh xét tình hình thấy xung quanh cậu toàn nam liền cau mày. Thang máy vừa đóng vào liền mở ra, anh và thư kí sải bước ra thang máy đứng cùng cậu. Các cô cậu còn ở trong không khỏi bất ngờ và tiếc nuối, còn cậu và nam nhân viên đứng đó lại ngạc nhiên vô cùng. Mấy cậu nhân viên nghĩ không được đi cùng tổng giám đốc thì đi trò chuyện cùng người đẹp này cũng là cơ hội. Giờ anh lại ra hỏi họ sao dám tự nhiên được chứ? Cậu thấy anh như vậy thấy lòng ấm áp lạ thường, hận không thể lao vào ôm anh mà nũng nịu, anh quả thật rất thương cậu mà.

Không khí trong thang máy có phần hơi căng thẳng, cậu mải nhìn anh nên khi thang máy dừng không cẩn thận nghiêng người về phía anh, anh nhanh phản ứng giữ eo cậu để tránh cậu ngã. Nhìn thấy tổng giám đốc của mình như vậy, mấy nam trưởng phòng quả chỉ có thể cố gắng không để mồm mở to tránh quá vô lễ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro