Chap 31
Quả nhiên anh nói không sai, đợi đến khi cậu mang thai tháng thứ 4, bụng hơi nhô ra 1 chút, cả nhà anh đã tuyệt nhiên không cho cậu ra ngoài 1 chút nào hoặc có đi thì mẹ anh và 1 đoàn vệ sĩ đi theo ngăn người khác không tiếp xúc trong bán kính 100m, lại còn thường xuyên chỉ đi chơi, mua sắm, đi dạo ở các địa điểm do tập đoàn anh làm chủ nên lần nào đi cũng có thông báo đóng cửa để chỉ có mình cậu và mọi người thôi. Thật tình như thế nên cậu cũng chẳng dám ra ngoài nhiều.
Lại thêm, chẳng hiểu người ta bụng bầu đơn 4 tháng đã to lắm rồi mà cậu bụng bầu sinh đôi 5 tháng mà mới nhô lên có 1 tí. Người thì giờ còn gầy hơn cả trước khiến cả nhà lo sốt vó, suốt ngày mời đầu bếp nọ kia về nấu cho cậu, mẹ đẻ cậu còn ngày nào cũng gửi đồ ăn đến.
Vào mùa đông, bụng cậu đã gần 6 tháng, cũng đã nhô cao hơn so với trước kia. Anh thì ngày nào cũng buộc cậu phải ăn uống thêm, lại có ngày nào cũng mời bác sĩ về kiểm tra cho cậu và đứa bé trong bụng.
Những hôm có nắng, cậu rất thích ra phơi nắng, vừa ấm áp vừa thoải mái, thế nhưng lại chuyên ngủ quên mất. Anh thấy cảnh ấy nhẹ nhàng đến bế cậu. Nụ cười của anh thật hạnh phúc, có lẽ chỉ khi ở cùng cậu, anh mới nở được nụ cười ấy - đầy sủng nịnh và cưng chiều!
Búp bê, đúng vậy, hiện tại cậu chính là con búp bê vô giá được gia đình anh bảo dưỡng hết mực. Đã 3 tháng rồi cậu không có ra khỏi nhà, người cậu có khi đã mốc rồi cũng nên, không chịu được nữa. Bố mẹ anh cũng thấy cậu buồn thiu vậy nên kiên quyết lôi cậu ra ngoài 1 buổi, nói là đi khám thai. Thực tình chỉ là muốn kiếm cớ đưa cậu ra ngoài thôi chứ ngày nào ở nhà chẳng có 3 bác sĩ và hộ lý chỉ đợi cậu sinh. Nhưng mà cậu đâu có để ý, nghe mẹ anh nói hợp lý cũng đi theo luôn, cái lí do này khó mà không nghe được. Nhân tiện mẹ anh bảo bệnh viện đó gần ngay cổng công ty anh nên trưa sẽ đến rồi gọi anh ra ngoài ăn cùng luôn, lâu lắm rồi mẹ không có ăn trưa bên ngoài, cậu vui vẻ đáp thuận.
Chưa đặt chân đến cổng bệnh viện, cậu đã thấy thấp thoáng 1 đoàn nhân viên áo trắng xếp hàng chờ phía trước, còn đang phân vân không phải cái bệnh viện này cũng là của nhà anh không thì đã đến nơi. Mẹ anh xuống trước, mọi người vội cúi đầu chào đồng loạt, quả là cậu đoán không sai. Nghe nói bệnh viện này muốn khám được cũng phải lấy số từ hôm trước, hôm sau may ra mới được vì người tới đây khám nhiều vô kể, ấy vậy mà hôm nay cậu sải bước từ tầng 1 đến tầng 7 khoa sản cũng chẳng thấy bóng người nào. May sao còn bệnh nhân ở khu nội trú mà cậu không được đến? Cậu tự trách mình có phải làm lỡ việc của mọi người quá không? Mẹ anh biết ý chỉ nói họ được chuyển sang bệnh viện chi nhánh khác khám rồi. Quả là nhà giàu, việc gì cũng có thể!
Thai tuy nhỏ nhưng cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng. Có điều cần phải tăng sức cho người mẹ nếu không khi sinh cả 3 người sẽ rất khó khăn, đứa trẻ cũng sẽ yếu. Mẹ anh nhìn cậu lo lắng, còn cậu thì áy náy không thôi. Có phải cậu không chịu ăn đâu mà chỉ là cứ ăn vào là lại nôn ra, càng ăn càng nôn lại càng mệt, có trách thì trách 2 đứa nhỏ này kén ăn, cậu chỉ biết ngậm ngùi cố gắng thôi.
Sau khi đi khám xong cũng đã gần 11g trưa, nghĩ cũng là lúc anh chuẩn bị tan làm, cậu chỉ muốn mau chóng đến kẻo lỡ mất bữa trưa anh lại về nhà mất. Vừa đến trước trụ sở cậu đã nhảy xuống xe, vội vàng chạy vào sảnh, mẹ anh không kịp chỉ dặn cậu cẩn thận rồi vội vàng sai người đuổi theo, đứa con dâu này của bà, cứ thấy chồng là chẳng thèm để ý cẩn thận gì cả, chứ chạy nhảy lon ton như không ấy. Bà cùng nhóm khác ngồi xe xuống tầng hầm rồi theo lên sau.
Đợt trước anh đã công bố thân phận của cậu rồi nên mọi người hầu hết đều biết cậu là chủ tịch phu nhân. Vốn định gọi báo cho anh xuống, nhưng cậu bảo không cần phiền anh, cậu ngồi cùng mẹ đợi anh ở đại sảnh được rồi, đằng nào cũng còn chưa đầy 1 tiếng mà. Thật muốn nghe lời cậu nhưng sợ chủ tịch của họ trách họ không báo thì có mà chết. Thật may lúc đó mẹ anh cũng lên bảo thôi cứ chiều theo ý cậu, chứ giờ mà leo vào thang máy chỉ khiến cậu khó chịu, vừa nãy đi 7 tầng thôi mà mặt cậu đã xanh lè rồi, giờ mà đứng đợi thêm 30 mấy tầng nữa chắc cậu ngất mất, lúc ấy còn tội hơn.
Ngồi đợi 1 lúc sắp đến giờ anh xuống thì chợt 2 mẹ con cậu thấy 1 cô nàng kiều diễm đi vào. Nàng mặc 1 chiếc váy nhung đỏ nóng bỏng, bất chấp thời tiết đang lạnh 10 độ C, chẳng bù cho cậu lúc này đang trùm cho mình chiếc áo dạ to đùng. Nàng bước vào kiêu sa, nói với quầy lễ tân bảo muốn gặp chủ tịch, lễ tân nhìn về phía 2 mẹ con cậu ngỏ ý, chỉ thấy mẹ anh nghiêm mặt nên cô bảo chủ tịch đã có hẹn buổi trưa rồi. Nàng liếc về phía 2 mẹ con đang thưởng thức trà nóng, xung quanh lại có bao nhiêu người canh giữ. Vừa rồi cô nhân viên nhìn sang phía này rồi mới từ chối hẳn là có hẹn với những người này. Nàng ngạo nghễ bước về phía 2 mẹ con. Đám nhân viên biết nàng là con gái của tập đoàn Kim thị, hồi 1 tháng trước nhìn thấy anh trong 1 buổi kí kết hợp đồng liền say mê bám riết lấy, hôm nào cũng đến đòi gặp chủ tịch nhưng quả thực họ không làm được vì chẳng hôm nào anh không có việc cả, lịch trình luôn kín mít. Nếu như các nhân viên chưa từng thấy anh đối tốt với vợ như thế, thế nào cũng miễn cưỡng tin nàng có chút sức hút nhưng nhìn xem, mỗi ngày anh đều dành chút thời gian nghỉ trưa ít ỏi về thăm phu nhân thì biết trong lòng anh trừ vợ ra, ai cũng chẳng có tí trọng lượng nào. Nhìn thấy nàng có ý không hay với 2 vị phu nhân của tập đoàn khiến đám nhân viên toát hết mồ hôi nhìn nhau, nói thật cũng không thể trách cô ta, nếu không nhờ bữa tiệc mấy tháng trước, chắc họ cũng chẳng thể biết được mặt 2 vị phu nhân quyền lực nhất tập đoàn đang ngồi kia. Nàng ta bước đến gần, đám vệ sĩ ngăn lại không cho nàng ta bước vào, mẹ anh ra lệnh cứ để cô ta vào, xem cô ta là ai mà thái độ đến thế?
- Không biết bà và cậu đây là người hẹn chủ tịch trưa nay? - nàng hỏi
- Đúng - mẹ anh không khách khí trả lời
- Cậu đây xem ra cũng đánh giá quá cao bản thân mình - nàng nhìn cậu 1 lượt rồi quay sang chỗ mẹ anh nói với giọng hơi bất cần
Cậu ngây thơ không hiểu cô ta đang có ý gì.
- Cũng không có ảo tưởng bằng cô đây - mẹ anh hiểu ngay ý cô ta
- Bà... - cô ta tức giận
- Tôi thì sao, con tôi không có sức hút nhưng ngày nào cũng được gặp chủ tịch, còn cô đây, chưa chắc đã hẹn được ngày nào - bà nói rồi nhìn cô với ánh mắt coi thường, dạng người như cô chẳng bằng 1 góc của con dâu bà, cũng là bố chồng bà có mắt.
- Tôi muốn bà hủy cuộc hẹn trưa nay, bà ra giá đi - nàng tưởng tiền có thể quyết định
- A, không được - giờ cậu mới lên tiếng, dẫu gì cũng đã hứa cùng mẹ chồng và anh ra ngoài ăn rồi, không thể làm bà thất vọng được - Mẹ tôi muốn ăn trưa cùng anh ấy, không thể khiến mẹ buồn được - cậu lên tiếng
- Cô nghe rồi đấy, con tôi nói không được - bà nói rồi lại nhàn nhã uống trà. Những người trong sảnh giờ mới biết lão phu nhân của họ quả không phải dạng vừa đâu. Nàng đang tức giận quay ra thì thấy anh đi về phía ngoài cửa.
- Anh! - cả cậu và nàng đều đồng thanh
Anh quay về phía có tiếng thì thấy mẹ và cậu đang ở đấy, liền tối mặt bước tới, không hiểu sao 2 người lại đến, anh lườm thư kí sao không báo cho anh, bắt họ đợi ở đó. Cậu vốn yếu, ra ngoài thế này lỡ có việc gì thì sao, lại nói ở sảnh này khá lạnh, nhỡ cậu bị cảm thì ai chịu trách nhiệm? Định mang khuôn mặt tức giận đến giáo huấn cậu, lại thấy cậu tươi cười đến vui sướng, vẫy vẫy tay khiến anh không đành lòng, liền dịu mặt lại. Đám nhân viên vừa bị anh lườm phát sợ run người, giờ thấy anh dịu hơn cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh khoan thai bước về phía 2 người.
Cậu cứ như ở nhà, liền bước lên phía trước đón anh, nàng váy đỏ thấy vậy cũng vội vàng nhảy chen chân, không may khi tiến lên, nàng ta chạm trúng người cậu khiến cậu không giữ được thăng bằng mà ngã xuống. Mọi người thấy thế vội vàng xúm lại, anh không giữ hình tượng chạy đến vội vã, đám nhân viên chỉ dám xúm quanh lén lút nhìn nhau, không dám mở miệng. Mẹ anh không giữ được bình tĩnh tát nàng váy đỏ 2 cái rồi vội vã xem con dâu mình.
- Em / con sao vậy? - 2 mẹ con vội vã đỡ cậu lên lo lắng không ngừng
- Em không sao - cậu cười trấn an, tuy có hơi đau bụng chút nhưng chắc không sao - Để con ngồi nghỉ chút là không sao - cậu nói khiến cả đám thở phào, vợ chủ tịch mà có sao chắc họ chẳng cần sống nữa, giờ thì xem nàng váy đỏ sẽ thế nào. Nàng từ nãy giờ cứ đứng đờ nhìn cảnh trước mắt, chỉ ngã 1 cái thôi mà có cần làm ầm ĩ như thế không, làm như sắp chết không bằng. Đã thế lại còn bị ăn 2 cái tát nữa, từ bé đến lớn, đây là lần đầu bị người khác đánh nên cô không cam tâm.
Anh nhẹ nhàng bế cậu lên ghế, để đầu cậu dựa vào ngực anh để cậu dễ chịu hơn, ra hiệu đám vệ sĩ cách cậu xa xa 1 chút. Lúc này anh mới lạnh mặt tra hỏi chuyện vừa rồi. Nhìn thấy cử chỉ lạnh lùng, nghiêm khắc của anh thay thế cho ánh mắt ôn nhu đầy quan tâm khi nãy, nàng hơi giật mình
- Chuyện gì đã xảy ra? - anh lạnh lùng nhìn nàng
- Không có gì, là cậu ta không cẩn thận, không phải em - nàng chối
- Cô nói láo, tôi tận mắt thấy cô đẩy con tôi 1 cái - mẹ anh tức mà lên tiếng
- Mẹ nói sao? - anh tức giận nhìn cô ta, không ngờ dám làm vậy với vợ anh
- Không có, chỉ là em vô tình thôi - nàng luống cuống, nhìn ánh mắt vô tình của anh, cô đã biết người này không đơn giản
- Con xử lý cho tốt vào - mẹ anh nhắc nhở
- Cô có thể ra về, hợp đồng với công ty cô bị hủy bỏ - anh quyết
- Đừng mà, đừng mà! - nàng níu tay cầu xin. Nếu hợp đồng bị hủy đồng nghĩa với những công ty khác cũng sẽ hủy hợp đồng, như vậy công ty ba cô sẽ phá sản là cái chắc, không thể để mọi thứ đổ sông đổ biển như vậy được. Nàng khóc lóc cầu xin. Nhìn thấy cảnh này đám nhân viên chỉ nghĩ thật may, trước kia không có đắc tội với phu nhân.
- Anh, là em không cẩn thận, đừng trách cô ấy - cậu lấy tay anh xin cho nàng ta. Thấy người kiêu ngạo như nàng ta phải khóc lóc như thế, cậu nghĩ đó là việc lớn, cậu cũng không nỡ làm khó người khác.
- Con còn nói giúp? - mẹ anh giận vì cậu quá lương thiện
- Anh! - cậu lay tay anh
- Được rồi, được rồi, nghe em - anh không tài nào chối từ cậu được. Lũ người ở đó chỉ có thể há mồm mở mắt nhìn xem ai đang ngồi ở ghế kia thôi.
- Mang cô ta ra ngoài, từ giờ đừng để tôi nhìn thấy cô ta trong đây nữa - anh ra lệnh cho nhóm vệ sĩ lôi cô ta đi. Mọi người chỉ có thể tiếc thương cho cô ta nhận được ánh mắt đó của chủ tịch thì sau đừng mong đợi gì. Chủ tịch quả là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả hay trong mắt anh chỉ có vợ là hoa là ngọc thôi.
- Chúng ta đi ăn thôi - mẹ anh cũng muốn thay đổi k khí
- Dạ - cậu đứng dậy, anh đỡ cậu - Á! - cậu ôm bụng kêu nhẹ, tưởng ngồi nghỉ 1 chút sẽ không đau, thật không ngờ vẫn không đỡ hơn tí nào
- Sao vậy? - anh vội đỡ cậu ngồi xuống lại, mẹ anh cũng vội chạy lại
- Chỉ là bụng hơi đau ạ, không có gì đâu - cậu cười trừ
- Còn nói không sao, mau đưa Hiền nhi đến bệnh viện, nếu mấy mẹ con nó có vấn đề gì, con nên biết đường mà xử lý - mẹ anh vừa lo lắng mà lại vừa tức giận, lẽ ra nên cẩn thận hơn.
- Anh để em tự đi, không để người khác đỡ em cũng được, đây là công ty, mọi người... - cậu chỉ sợ làm mất hình tượng anh, đường đường là chủ tịch 1 tập đoàn tầm cỡ vậy mà lại bế vợ thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
- Em là vợ anh sao phải để người khác bế? - anh nói khiến cậu đang đau cũng cảm thấy vui
Đám nhân viên không dám ngước lên nhìn vì sợ ánh mắt của anh vừa quét qua 1 lượt đã khiến họ đứng hình rồi.
- Có phải nặng lắm không? - cậu ái ngại hỏi anh
- Giờ là 3 người mà chỉ nặng hơn có 1 chút, anh định phải dưỡng em béo mới được - anh đặt cậu vào trong xe rồi ngồi kế cậu
Đám bác sĩ ở bệnh viện vừa thở phào vì tiễn được 2 phu nhân đi chưa đầy 30p, còn đang bàn luận về vị phu nhân chủ tịch trẻ tuổi là cậu, thì lại có người chạy như điên đến báo phu nhân cùng chủ tịch lại đến. Phu nhân vừa đến đã đáng sợ, giờ chủ tịch mà đến thêm không biết còn bị dằn vặt đến mức nào. Thế là mọi người lại hối hả chạy ra nghênh đón bệnh nhân cao quý này.
Lần đầu nhìn thấy chủ tịch, uy nghiêm biết bao, lạnh lùng ra lệnh khám ngay lập tức khiến ai nấy đều khẩn trương, ấy vậy mà lại bồng vợ đến tận giường, an ủi cả buổi thật khiến người khác phải ghen tị. Lại 1 hồi tra hỏi cặn kẽ về thai nhi và mẹ khiến đám bác sĩ 1 lần nữa tốn nước bọt. Cũng may là chỉ động thai khí chút, ở bệnh viện 1-2 ngày là ổn, mà căn bản cũng chẳng cần ở bệnh viện vì ở nhà còn có bác sĩ sản khoa tốt hơn, có điều do không nên di chuyển nhiều nên ở lại bệnh viện mới là phương án tốt nhất. Cậu nhìn anh với ánh mắt cún con, em không muốn đâu nhưng anh không để ý, an toàn mới là trên hết, mẹ anh cũng khuyên cậu chỉ cần ở 1 ngày thôi mà, coi như là đổi không khí. Lạy mấy người thay đổi không khí cũng không nhất thiết phải ở bệnh viện chứ, mất công cả nhà lục đục kéo đến thăm lại còn phải tăng cường bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro