Chap 34
Lên đến đỉnh núi, 1 ngôi nhà đơn sơ hiện ra trước mắt, xung quanh nhà nhiều vô kể có lẽ là thuốc. Lão tứ sau khi đến cổng thì được lệnh xuống núi cùng với người anh canh ngay từ chân núi để tránh có kẻ nào biết tin tức lại gây rối, thêm đó, cụ trẻ cũng không hề thích có người khác đến.
Bước qua cánh cổng gỗ, anh đã nhìn thấy 1 ông lão tóc bạc đang cầm mấy lá cây gì đó nghiên cứu. Anh không nỡ đánh thức cậu dậy, anh cất tiếng chào
- Con chào cụ - thực tình là người cụ này có quan hệ họ hàng với anh, nhưng vì anh và cụ chưa gặp qua lần nào nên không dám khinh xuất.
- Ai? - cụ nghe tiếng quay ra hỏi, thực cụ cũng đoán được chắc chắn người này có quen thân với con trai cụ thì mới có thể biết cụ sống ở đây - Hai người đến đây có việc gì? - cụ lạnh lùng nhìn qua anh đang bế cậu trên người, thấy qua sắc mặt cậu cũng đoán sơ qua được tình hình rồi.
- À, con là Xán Liệt - anh vội vàng giới thiệu - Con... - anh định nói tiếp, nghe bố anh nói cụ không chữa bệnh cho người lạ nên anh muốn nói rõ thân phận mình mong ông nể là họ hàng mà giúp cậu.
- Là Xán Liệt sao? - cụ cười ha hả tiêu sái vỗ vai anh - Mới ngày nào ta gặp còn là thằng nhóc mà giờ đã chững chạc rồi - ông nhận ra ngay vì anh có nhiều nét giống con trai cụ, rồi không kiêng nể, cụ kéo anh ngồi xuống ghế, anh cũng ngơ ngác đi theo, đặt cậu ngồi bên cạnh để cậu tựa vào ngực mình, lòng tự hỏi mình biết người này ư?
- Ngạc nhiên hả? Khi con 5 tuổi, ta có xuống thăm con 1 lần khi con bị ốm - đây là thằng chắt độc tôn mà anh trai cụ để lại. Năm ấy, anh lại bị 1 trận ốm thủy đậu nặng, sức khỏe quá yếu không thể dùng kháng sinh nên người nhà anh lên tận nơi mời cụ xuống chữa. Nghĩ đến đứa cháu này, ông không thể không cứu, nên xuống nhà anh chữa bệnh cho anh, lại ở thêm mấy hôm xem xét bệnh cho anh, thế nên 2 ông cháu khá thân. Sau này, chỉ thỉnh thoảng bố mẹ anh lên thăm, gửi thư thôi chứ cũng chưa gặp lại anh bao giờ nên anh không nhớ là phải. Đợt trước, có nghe đám cưới của anh, cụ định xuống núi mừng nhưng có người bệnh nên cũng không tiện. Rốt cuộc vẫn là không xuống gặp được cháu dâu - Thực không ngờ lại lớn vậy rồi - cụ nghĩ lại rồi cảm thán.
- Đây là... - cụ nhìn cậu bên cạnh anh, mặt mày tái mét liền hỏi anh
- Dạ, đây là vợ con, Bạch Hiền - anh vội nói - Em ấy bị thương lại nên mang thai nên không thể dùng thuốc kháng sinh nên con... - anh nhanh chóng trình bày tình hình
- Sao lại để ra tình trạng này? - chưa đợi anh trình bày cụ đã nhanh chóng cầm tay cậu bắt mạch. Vừa xem mạch ông đã cau mày, đang mang thai mà mạch lại yếu thế này quả khó mà bảo toàn được, lại nói trên người cậu còn có vết thương mất quá nhiều máu, giữ được mạng đứa nhỏ trong bụng cũng là ông trời thương xót đây.
- Là lỗi tại con - anh không biết nói gì, nếu ông mà cũng không thể thì có lẽ là duyên họ với đứa nhỏ này chưa đến thôi.
- Không cần tự trách, ta sẽ có cách, hai đứa ở trên này khoảng nửa tháng để ta cho thuốc rồi hãy xuống - cụ đề nghị, con cháu nhà mình không thể không cứu.
- Ông thật có thể giúp 3 mẹ con em ấy khỏe lại? - 1 câu hỏi không phải nghi ngờ mà mong rằng sẽ nhận được 1 sự khẳng định
- Tính mạng con còn cứu được, chẳng lẽ không cứu được con của con? - cụ cười tiêu sái, lúc này anh mới vui mừng mà thở ra nhẹ nhõm
Đưa cậu vào phía trong, đợi đến tối thì cậu mới tỉnh dậy
- Uống chút thuốc này đi - thấy cậu đã tỉnh, cụ liền đưa cho cậu 1 bát thuốc cho cậu uống
- Dạ - cậu vừa tỉnh còn chưa nghe ra thế nào, lại chẳng thấy chồng cậu đâu, chỉ thấy ông cụ lạ đưa bát thuốc bảo uống thực trong lòng hiện ra vô vàn câu hỏi
- Thằng Xán Liệt đang nấu cháo dưới bếp, yên tâm là thuốc an thai - cụ biết cậu đang thắc mắc điều gì nên nói ra
- Con chào cụ trẻ - hôm qua cậu đã được anh kể qua nên cũng biết mình sẽ đến chỗ cụ trẻ, người này chắc là cụ rồi. Lần đầu gặp mặt trưởng bối lại mê man ngủ thế này quả thật vô lễ quá.
- Một tiếng cụ trẻ này quả dễ nghe, ngoan lắm, uống thuốc trước đi rồi nghỉ ngơi 1 chút - cụ vui lòng với cháu dâu này
- Cụ trẻ, anh Xán Liệt cũng bị thương, hồi sáng lại phải bế con lên đây, ông có thể mau xem giúp anh ấy được không ạ? - cậu chợt nhớ cũng không phải chỉ có mình cậu có thương tích
- Ta biết rồi - ông đã xem qua, vết thương không nghiêm trọng lắm, vừa bôi thuốc vừa uống thuốc chỉ cần 3 ngày là hoàn toàn bình phục, ngược lại để cậu hồi phục được mới là vấn đề.
Hai người ngồi nói chuyện 1 chút thì anh từ dưới bếp đi lên. Nếu ai nhìn thấy anh lúc này, chắc chắn không thể nhận ra anh. Ai mà ngờ chủ tịch tập đoàn Phác cao ngạo, đại ca lạnh lùng hôm nay lại mặt mũi tèm lem, toàn nhọ nồi để nấu nồi cháo nhỏ ở trên đỉnh núi này chứ. Hai cụ cháu thấy anh bước vào thì lặng người nhìn anh, rồi 2 người nhìn nhau cười khiến anh cau mày vờ giận dỗi nhưng trong lòng vạn phần đều vui vẻ.
Lại nói đến bữa tối là nồi cháo có 1 không 2 do chính tay anh nấu quả thực khiến người ta ăn 1 lần nhớ mãi không quên. Do không biết nên cho gì vào cháo nên anh đã đổ cả nấm, cả thịt, hành rồi rau vào cháo, chắc muối rẻ nên anh cho hơi nhiều, nhìn lọ đường lại tưởng hạt nêm nên thả vào chút... tất cả đã tạo nên nồi cháo độc đáo. Cụ mới ăn 1 miếng đã nhíu nhíu mày, thật không ngờ thằng chắt cụ tay nghề lại dở tệ đến thế, ngỡ tưởng có người đến sẽ được ăn ngon vài buổi, thế là phải thế vọng rồi. Cậu vừa cho 1 miếng vào miệng cũng khỏi nhăn mày nhưng cậu vẫn cố nuốt xuống.
- Thế nào? - anh nhìn cậu chờ mong, ít ra nhìn màu sắc của nồi cháo cũng không nỗi tệ
- A, anh tự thử xem - cậu nhìn sang cụ rồi nhìn anh, thản nhiên múc thêm thìa nữa bỏ vào miệng, cụ nhìn thấy nhíu mày định lấy ra, ai đời để cho người mang thai ốm yếu lại ăn cái thứ không ra vị gì thế này. Bất quá thấy cậu nhìn cụ với ánh mắt không sao cả, cụ lại không hành động.
- Đừng ăn nữa - anh giật vội khi thấy cậu chuẩn bị ăn thêm 1 thìa nữa. Thật tình nhìn rõ đẹp mà sao vị của nó lại kì quái thế - Em định tự hành hạ bản thân tiếp đấy hả? - anh cau mày, ăn thế này đúng là tự hành hạ bản thân còn gì nữa.
- Không có, em thấy ăn được mà? - cậu tỏ ra như đúng rồi, dù gì người có thai khẩu vị cũng khác người mà, chẳng lẽ tấm lòng, công sức của anh lại đổ bỏ.
- Con mà còn ăn thêm ta đây cũng không thể biết đứa bé có chịu được không đâu? - cụ thực rất hiểu tấm lòng cậu, nhưng vẫn là an toàn là trên hết. Cậu nghe vậy liền buông thìa nhìn anh
- Xán Liệt, đừng nói con đến cháo cũng chưa từng nấu? - cụ nghi ngờ thằng chắt này không biết nấu ăn là gì
- Dạ... - anh ngập ngừng 1 hồi nhìn cụ với ánh mắt cụ biết rồi còn gì. Cụ bó tay đành phải tự mình nấu 1 nồi khác, thật xin lỗi là ông giỏi y thuật nhưng cũng không biết nấu ăn nên chỉ có thể nấu cháo thôi. Tự dưng cụ thấy mình có lỗi vì không để người ở lại nấu ăn cho mình.
Người mang thai được ưu tiên nhất thế nên tuyệt đối không được đụng vào việc gì. Lão nhân gia cũng là bậc tiền bối không nên để ông làm những việc vặt, nhìn đi nhìn lại người thích hợp nhất chỉ còn anh thôi. Nhưng không sao, vì vợ con anh cam tâm tình nguyện. Ăn xong anh đích thân rửa bát, cũng may nhà cụ chén bát có nhiều chứ không sợ 10 ngày sau mấy người chỉ có thể dùng tay mà ăn.
Tuy vậy, nhưng từ ngày hôm sau, cậu nghĩ mình ít nhất cũng không thể bạc đãi cụ trẻ và ông chồng đáng thương được. Thường ngày, ở nhà tuy anh ăn ít nhưng thức ăn tuyệt đối phải đầy đủ chất dinh dưỡng với mĩ vị hương, giờ bảo anh ăn cháo trắng thì thật tội mà. Thế nên cậu đề nghị để anh chuẩn bị đồ để cậu nấu ăn. Mới đầu anh còn phản đối nhưng cụ trẻ bảo không có vấn đề gì nên anh cũng đồng ý, anh cũng không thể để vợ mình phải ăn cháo trắng suốt ngày được.
Nhìn mà xem, cái người mặt lạnh suốt ngày không nói được mấy chữ giờ đây đang vui vẻ nhặt rau, thái thịt giúp vợ nấu cơm. Người không biết nhìn vào còn tưởng anh vừa trúng số nữa ấy chứ. Mà có thể đúng là như vậy, anh lấy được cậu chẳng phải hạnh phúc hơn trúng số sao. Cụ trẻ ngồi bên thấy yên lòng về đứa chắt này, ngày trước anh trai cụ chỉ mong được nhìn thấy cảnh này thôi, giờ cụ thay anh cụ thưởng thức, sau này có gặp nhất định sẽ kể lại cho anh cụ nghe. Mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, lại được cụ trẻ quan tâm từng chút một, sắc mặt của cậu đã tốt hơn rất nhiều, vết thương mới có 3-4 ngày đã khỏi. Cụ trẻ nói ở lại cụ xem mặt tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa thì có thể trở về rồi. Thật cụ cũng tiếc nuối lắm, có 2 vợ chồng anh ở đây, cụ có người cùng trò chuyện, đánh cờ, lại có đứa rót trà bưng cơm, lại có thức ăn ngon chứ không cần suốt ngày ăn cháo trắng. Thế nhưng, ông cũng biết để 2 đứa nhỏ ở đây nhất định công việc ở nhà đã loạn lên cả rồi.
Khoảng 10 ngày ở cùng cụ, anh và cậu cũng chào cụ trở về. Cụ cho cậu chút thuốc, dặn cậu cứ uống, ít nhất cũng giúp cậu ổn định được thai kì. Hai người chào cụ rồi ra về. Cụ nhìn theo bóng 2 người đột nhiên nghĩ mình cũng xuống núi đoàn tụ với con cháu đi. Anh thấy cậu hình như vẫn còn lưu luyến nơi này, cũng phải thôi, cuộc sống những ngày qua tuy không có tiện nghi hiện đại nhưng thực an bình và ấm áp, mọi thứ dường như vô ưu vô lo, lúc nào cũng gắn bó thân thiết.
- Em thực lưu luyến nơi này? - anh dò hỏi
- Không có, chỉ cần ở bên anh là được - cậu không mất giây nào suy nghĩ mà đáp luôn
- Đợi sau này khi con chúng ta lớn, chúng ta cũng sẽ tìm 1 nơi như vậy mà sống - anh cũng muốn an bình cùng cậu chung sống
- Được, chỉ cần có anh ở bên là được - cậu nhẹ nhàng đáp
Có lẽ đợi đến ngày ấy còn lâu nhưng chỉ cần có anh ở bên cậu sẽ luôn hạnh phúc như giây phút này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro