Chap 35

Kể từ khi trở về nhà, cậu bị cấm tiệt không cho đi ra ngoài nữa, thậm chí ở trong nhà còn cần phải có người đỡ, thực như cậu vô dụng quá rồi.

Sắp đến ngày sinh, cả nhà còn thậm chí không cho cậu ra khỏi phòng, người làm hấp tấp chuẩn bị này nọ. Xán Liệt thậm chí còn hủy toàn bộ lịch hẹn, công tác, giao toàn bộ công việc lại cho bố anh và thư kí quản lí để anh ở nhà với cậu đợi ngày cậu sinh. Bố anh chỉ có thể than trời, ai bảo con trai lại giống ông đến vậy, suốt ngày luyến vợ, nhưng không còn gì có thể cản được, ông anh ra lệnh, mẹ anh trừng mắt, thế là bố anh phải méo mặt đến quản lý công ty. Còn nhân viên mừng rơn vì ông chủ khó tính của mình không có mặt, đỡ căng thẳng.

Thế là hằng ngày, những người ở nhà đều được xem 1 màn tình cảm. Hằng ngày, cậu chủ lạnh lùng của họ sẽ bế vợ yêu ra vườn hoa tắm nắng, dẫn cậu đi dạo rồi lại bế cậu vào nhà. Trông thật hài hòa và hạnh phúc. 

Đến tháng thứ 8 của thai kì, cậu càng trở nên mệt mỏi. Cả người dường như vô lực, chân tay cũng có chút phù nề, khó mà di chuyển được. Vốn là người chăm sóc cậu trong khoảng thời gian này nên anh dễ dàng nhận ra sức khỏe cậu có vấn đề. Vốn cả nhà anh đã tính sẽ để cho cậu sinh mổ như vậy sẽ không khiến cậu phải mất sức quá nhiều mà cơ hội sống sót của đứa bé cũng hiển nhiên cao hơn, nhưng cậu vẫn cứ kiên quyết sinh thường để 2 bé lớn lên sẽ khỏe mạnh, nên ngày ngày, dù có mệt đến đâu cậu cũng cố lết thân đi bộ 1 chút, anh đi theo mau lòng đau thắt.

Một ngày đẹp trời khi chỉ còn cách ngày sinh chưa đầy 2 tuần nữa, thì 2 đứa nhỏ đã không chịu yên ổn trong bụng cậu nữa mà kiên quyết đòi ra hưởng ánh nắng mặt trời. Cả nhà đã chuẩn bị xong bác sĩ và y tá đỡ đẻ tại nhà cho cậu, nhưng nhất thời cậu lại sinh trước ngày dự kiến nên hiện tại trong nhà không có đủ trang thiết bị cần thiết nên đành mang cậu đến bệnh viện.

Trên xe đến bệnh viện, bụng cậu đau quằn quại, nỗi đau dường như từ trước đến giờ cậu chưa từng trải qua. Ở trên xe, y tá luôn miệng bảo cậu cố chịu đựng, cậu không có cách nào chỉ có thể cắn chặt môi mình tránh hét lên vì đau đớn. Anh nhìn cậu chịu đau như vậy, lại sợ cậu cắn trúng lưỡi liền đưa tay của mình ra đưa vào miệng cậu để cho cậu cắn thỏa thích, tránh làm tổn thương chính mình. Hành động của anh khiến cậu trong cơn đau cũng không khỏi cảm thấy ấm áp mà cười nhẹ 1 cái. Anh là người mà cậu yêu hơn chính bản thân mình, sao cậu nỡ làm tổn thương anh chứ. Cậu không cắn chỉ nắm chặt góc áo anh bởi sợ sẽ khiến anh đau. Anh biết cậu không nỡ nên chỉ đau lòng nói "Anh không đau đâu".

Chính là chưa đến bệnh viện, nhóm bác sĩ đã đứng đợi ở trước cổng. Ai bảo bệnh nhân của họ chính là đương kim chủ nhân và tân chủ nhân tương lai cơ chứ, nếu có gì sơ sót, sợ không có chỗ mà ở lại.

Ngay sau khi xe của cậu vừa đến, mọi người đã nhanh chóng chuyển cậu đến phòng sinh. Cả khu sản giờ chỉ có mình cậu và 1 ít vệ sĩ canh giữ, được 1 lúc cả nhà anh và bố mẹ cậu cũng đến nơi đợi cậu bên ngoài cùng anh. Do trước đó thai nhi chịu nhiều kích động nên trong khoảng thời gian vừa rồi có điều dưỡng thì cũng không thể phát triển như bình thường được, lại gặp phải chuyện sinh non nên không biết 2 đứa nhỏ có bị làm sao không. Cả nhà anh ngồi lo lắng không yên.

Sau hơn 3 tiếng trong phòng phẫu thuật, cuối cùng 2 đứa bé cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Hai đứa nhỏ được đưa ra khu chăm sóc đặc biệt, còn cậu cũng được đưa về phòng hồi sức, ước chừng hôm sau mới tỉnh lại được.

Anh và cả nhà ra thăm 2 đứa nhỏ trước. Nhìn 2 thằng nhóc đang nằm yên trong nôi, da hồng hồng, đang nhắm mắt ngủ rất ngon lành, ai cũng thấy cưng nựng không thôi. Xán Liệt cũng ngây người ra mà ngắm nhìn chúng, chúng là kết tinh tình yêu của anh và cậu, phải trải qua biết bao vất vả cậu cũng đã kiên quyết mà thành công sinh nó ra. Anh mau chóng sai người mang máy ảnh chụp lại ảnh 2 nhóc lại để mang cho cậu xem, bởi anh biết cậu nhất định rất muốn nhìn thấy chúng.

Cả 2 gia đình thấy cậu chưa tỉnh lại nên nhất quyết không về. Tự ý coi bệnh viện là nhà nên cả nhà đều ở lại đợi cho đến khi cậu tỉnh. Các bác sĩ và y tá hiển nhiên không dám trái lệnh, chỉ có thể mong cậu càng sớm tỉnh lại càng tốt, chứ ai đời cả 1 khoa của bệnh viện giờ chỉ phục vụ 1 người, bên ngoài có tới hơn chục tên áo đen canh giữ, bất kể bác sĩ, y tá nào vào cũng phải qua lục soát khám xét nghiêm ngặt. Đến cả chỗ ở của 2 đứa bé cũng chẳng khá hơn là bao. Thỉnh thoảng, cả nhà chủ tịch lại kéo ra thăm, mà đi cùng đó là việc các bác sĩ ở đây lại 1 lần nữa khám lại cho 2 đứa bé ấy, thật mệt mỏi. 

Nói chung, nếu gia đình anh mà còn ở đây thì khẳng định các y bác sĩ sản khoa sẽ luôn cảm thấy áp lực, căng thẳng vô cùng. Thế nên, y bác sĩ ở đây chỉ có thể mong mỏi người kia sớm tỉnh lại rồi về biệt thự an dưỡng.

Cũng may đến chiều tối hôm sau cậu cũng đã tỉnh lại.

- Con tỉnh rồi - cả nhà xúm vào hỏi thăm

- Mọi người đều ở đây? - cậu yếu ớt cười nói

- Con làm mọi người lo lắng lắm đấy - cả nhà lại ồn ào

- Con xin lỗi - cậu nhìn 1 lượt mọi người rồi xin lỗi, anh vẫn cứ im lặng nhìn cậu từ nãy đến giờ không nói câu nào. Anh muốn nói rất nhiều nhưng không biết làm sao để bắt đầu nên cứ im lặng vậy thôi.

- Hai đứa nhỏ có sao không ạ? - cậu vội hỏi

- Không sao cả, 2 đứa đều rất dễ thương, giờ đang ngủ ở trong nôi - mẹ cậu nói

- Con muốn đến thăm chúng - cậu định ngồi dậy nhưng anh mau chóng ngăn cản

- Em vừa mới tỉnh không cần đi, đợi mấy hôm nữa khỏe hơn thì đi cũng không muộn - anh âu yếm mà không để ý đến mọi người xung quanh

- Nhưng em muốn gặp chúng - cậu đã là người cuối cùng biết mặt chúng rồi, giờ mà không gặp thật đúng không xứng là mẹ.

- Con xem nè - mẹ anh đưa những bức ảnh của 2 đứa nhỏ cho cậu xem

- Chúng thật đáng yêu - cậu ngắm thật kĩ rồi mỉm cười

- Nhưng nó có phải là con con sinh ra không ạ? Sao con chẳng biết chúng giống ai? - cậu ngây ngốc khiến cả nhà phì cười. Đây chính xác là con cậu rồi, chỉ có cậu mới có thể ngây ngốc vậy thôi. Anh nghe cậu hỏi chỉ có thể mắng yêu cậu trong lòng "Em có thật đã là mẹ không vậy?".

- Bạch Hiền à, con không thấy 2 đứa nhỏ giống hệt Xán Liệt sao? - ông anh cười - Nếu con xem ảnh Xán Liệt lúc nhỏ con sẽ không phân biệt được đâu - ông tiếp tục

- Vậy thì tốt quá, 2 đứa sẽ đẹp trai giống anh ấy - cậu vui vẻ nói

- Hahaha - cả nhà cậu cười rộ lên, không hiểu sao cậu lại có thể làm mẹ mà trẻ con thế được?

- Sau này chắc phiền bà nhiều rồi - mẹ cậu cầm tay mẹ anh giao phó, con trai bà thế kia thì trông mong được gì

- Không sao, không sao, nó vậy tôi thực thích - mẹ anh chính là thích cậu ngây thơ, trong sáng như vậy

Cả nhà thấy cậu tỉnh lại mới yên tâm về nghỉ ngơi 1 chút. Cậu cũng phải ở lại bệnh viện vài ngày rồi mới được về nhà. Trong suốt những ngày ở viện, mọi người trong nhà đều đến thăm cậu thường xuyên. Anh cũng ở bên cậu cả ngày, mọi hoạt động của cậu đều có người chăm sóc. Cậu thậm chí còn chưa từng đặt chân xuống mặt đất nữa vì anh không cho phép cậu ra khỏi phòng bệnh vì sợ cậu bị nhiễm lạnh. Cậu có giận dỗi khi anh không cho cậu đi gặp 2 bé con của mình, nhưng chỉ cần anh dỗ 2 câu là cậu lại ngoan ngoãn hết giận mà nghe lời ngay.

Mấy anh em thân thiết trong hội cũng đến thăm cậu. Mấy người không ngừng khen bé khiến cậu ghen tị không thôi, chỉ có cậu giờ vẫn chưa được gặp trực tiếp em bé. Lão tứ và Thiên Quang còn không ngừng nói sẽ huấn luyện cho 2 đứa cháu này thành người tài khiến cậu thoáng phần sợ sệt nhưng kì thực cũng rất vui.

Lại nói, có lẽ do cậu mang thai phải dùng quá nhiều thuốc nên sữa mẹ không có. Cậu cũng tự trách mình không thôi nhưng cũng may gia đình đã lo liệu thuê vú nuôi rồi nên chỉ cần bé trở về nhà là sẽ có sữa mẹ bình thường. Vì điều này mà cậu càng lo lắng, dường như ngoài việc sinh chúng ra, cậu chẳng có tư cách gì mà làm mẹ chúng cả. Cả nhà đều động viên cậu rất nhiều, kiểu gì lần sau cậu cũng sẽ không như lần này nữa.

Ngày xuất viện là lần đầu cậu được nhìn thấy 2 đứa bé, trông chúng giờ có thể hít thở bình thường, chân tay ngọ nguậy mà cậu cũng an lòng. Đang định tiến đến bế bé thì anh không cho, thế nên cậu chỉ có thể ai oán đứng nhìn. Đợi đến khi cả nhà đến, mẹ anh và mẹ cậu mỗi người bế 1 bé ra ngoài, cậu nhìn thấy thì buồn bực. Thấy cậu hậm hực, anh mới hỏi

- Em ghen tị hả? - anh cười cười

- Vâng - cậu đúng là ghen tị mà

- Vậy anh bế em là hết ghen tị rồi - vừa nói anh đã bế luôn cậu đi

- Em không có ý này - cậu giãy định xuống, nhiều người đang nhìn xấu hổ chết đi được. Cậu là ghen tị với mẹ được bế bé chứ không phải ghen tị với bé được mẹ bế đâu chứ.

- Anh biết, nhưng anh là ghen tị với bé được em quan tâm còn anh thì không, em yên lặng cho anh bế đi, nếu không anh thật nghĩ em chán anh đấy. Hai con đã có mẹ quan tâm, để anh quan tâm em đi - anh vờ đáng thương nói. Anh ở cùng cậu bao lâu rồi, chẳng lẽ còn không hiểu cậu. Nhưng giờ cậu chưa khỏe mà anh còn đang rảnh nên cứ để anh chăm sóc cậu. Cậu vì anh chịu bao khổ cực nên anh phải bù đắp hết mới được. Mấy hôm nữa anh phải đi làm ở công ty, muốn chăm cậu nhiều cũng không được.

- Yêu anh nhất - cậu dụi vào lòng anh thầm thì - Dù có con thì anh cũng mới là người cậu yêu nhất, anh không cần ghen tị với ai cả.

Anh nghe được chỉ mỉm cười, vợ anh vẫn ngây thơ bị anh trêu mãi mà không có phát giác được.

Quả thực, so với trước khi có con, cậu cũng chẳng thấy có gì khác, thậm chí mọi người còn bảo bọc cậu hơn khiến cậu tưởng mình mới là trẻ con mất. Hai bé con đều do bố mẹ chồng và ông bế, cậu chẳng được động tay đến, không được nghịch ngợm làm việc nhà linh tinh... nói chung so với trước khi có con cậu còn được bảo vệ kĩ lưỡng hơn nữa.

Ông anh đặt tên hai đứa bé là Phác Thiên và Phác Bảo, ý là chúng là báu vật của trời được hưởng phúc trời mà sinh ra. Ngày đầy tháng chúng, ông tặng cho chúng 2 miếng ngọc gia truyền mà tổ tiên để lại, mong chúng bình an, hạnh phúc.

Có lẽ những ngày tiếp theo của gia đình sẽ luôn vui tươi và hạnh phúc tràn đầy.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro