Người cũ
Trong phòng khách sang trọng, ông anh đang ở trạng thái tức giận vô cùng, bố mẹ anh cũng không thoải mái gì. Một cô gái xinh đẹp đang ngồi cùng họ. Đám người làm cũng mang 1 vẻ sợ sệt, khi thấy anh ôm eo cậu bước xuống xe thì mới bắt đầu thấy thoải mái hơn. Cậu còn đang suy nghĩ chẳng lẽ ông bị sao hay bọn họ đã biết việc anh bị thương nên tức giận, thì ông quản gia của nhà anh đến thì thầm điều gì đó khiến mặt anh biến sắc xấu vô cùng. Chưa bao giờ đám người làm nhìn thấy anh đáng sợ đến vậy, cậu ngơ ngác nhìn anh thì ánh mắt anh mới dịu xuống 1 chút, bình thản ôm cậu đi vào nhà. Đám người làm và ông quản gia nhìn thấy vậy thì ngây ngốc, vừa mới nãy thôi còn đáng sợ như quỷ vậy mà khi nhìn thấy phu nhân của mình ánh mắt anh mới chan hòa và ôn nhu làm sao! Đã thế lại còn bố thí cho họ nhìn thấy 1 nụ cười thật tươi để dỗ dành phu nhân, nụ cười này quả là đáng giá quá đi.
- Chúng con về rồi à? - ông anh thấy 2 người cùng bước vào thì nhanh chóng phản ứng đầu tiên - Đi chơi vui không? - ông anh cưng chiều nhìn cậu
- Dạ, vui ạ! - cậu đáp - Con nhớ ông lắm - cậu ôm cổ ông, anh cưng chiều nhìn cậu đang làm nũng với ông nội mà không thèm để ý đến cô gái bên cạnh. Bố mẹ anh thấy thế dù không biết chuyện gì cũng nhanh chóng nhập cuộc nhằm thể hiện tình cảm với cậu.
- Hai người đi chơi mà không mua quà gì cho 2 ông bà già này? - giọng mẹ anh vờ hờn trách
- Con...con... - cậu tưởng mẹ giận nên không biết giải thích thế nào vì họ có đi chơi thật đâu, cậu hướng mắt về phía anh cầu cứu, anh nhìn cậu với ánh mắt rất chi là không liên quan đến anh, tại em cả thôi.
- Bà ấy đùa thôi. Hai đứa đi đâu chơi? - bố anh đỡ lời
- Chúng con ra biệt thự ngoại ô thư giãn - anh đến bên ôm eo cậu nhìn cậu cười rồi phóng 1 ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái lạ bên ghế kia
- Em ấy cứ đòi về sớm vì nhớ mọi người nên không kịp mua quà - anh nói dối không chớp mắt
- Sao không ở đó nghỉ ngơi lâu lâu 1 chút, vội về làm gì? - ông anh trách yêu
- Con nhớ mọi người mà - cậu đáng yêu thế ai mà trách cho được. Anh vuốt vuốt đầu cậu dỗ dành
Cô gái xinh đẹp kia bị cả nhà anh coi như không khí nên kiềm chế cơn tức giận cất 1 tiếng gọi nhẹ nhàng
- Xán Liệt, thật lâu mới gặp lại anh - cô gái cười
Cả nhà anh thấy cô lên tiếng thì im lặng nhìn xem cô làm gì
- Lâu rồi không gặp - anh hờ hững
- Cô ấy là... - cậu nhìn cô gái rồi nhìn 1 lượt nhà anh tìm câu trả lời
- Tôi là Yerin, người yê..... - chữ " người yêu cũ " chưa kịp nói ra thì anh đã chen ngang
- Tiểu Bạch, em mệt rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi, để người lớn tiếp chuyện với cô ấy - Xán Liệt ôm eo cậu hướng lên phòng
- Vậy con không làm phiền mọi người - cậu xin phép lên lầu cùng anh, 2 người cười cười nói nói lên lầu.
Trên phòng ngủ
- Anh, cô gái vừa rồi thật xinh! - cậu không so đo khen
- Không bằng em đâu - anh âu yếm ôm cậu vào lòng. Quả thật cô ấy cái gì cũng không bằng em - anh thầm nghĩ
- Thật? - cậu mong chờ nhìn anh
- Thật! - anh khẳng định sủng nịnh cậu. Cậu cứ thế ôm anh ngủ đến tận tối
Ở dưới phòng khách
- Giờ cô có thể đi được rồi, đừng phá cuộc sống hạnh phúc của con trai chúng tôi - bố anh hạ lệnh trục xuất khách
- Cháu xin phép đi trước nhưng cháu nhất định sẽ quay lại mang anh ấy trở về bên cháu - cô gái chào mọi người về nhưng mang đầy tính khiêu khích
- Không tiễn - ông anh không thể không giận - Từ giờ nghiêm cấm cô gái này có thể đến trước cổng nhà ta - ông ra lệnh
Cô gái bước ra khỏi nhà với nụ cười mang 1 âm mưu xấu
Tối đến khi có người làm gõ cửa mời 2 người xuống dùng bữa tối, 2 người mới xuống. Ngồi vào bàn ăn, vừa mới gắp 1 đũa anh đã nhăn nhó không muốn ăn. Gần 1 tuần ăn đồ của cậu nấu khiến anh không thể dứt ra được, không muốn ăn món của người khác nữa. Anh hơi nhăn mày buông đũa, giọng hơi nũng nịu
- Tiểu Bạch, anh muốn ăn thức ăn em nấu!
- Đợi em 1 lát - cậu vui vẻ vào bếp. Ở ngoài phòng ăn người làm và cả nhà anh còn đang há hốc mồm bất động. Đây quả thật là thằng con trai lạnh lùng 1 tuần trước họ đã gặp ư? Trước đến giờ chẳng phải ăn là ăn, đâu có kén chọn. Mà cái giọng điệu vừa nãy là sao, đến mẹ anh 22 năm nay cũng đâu có nghe qua mà giờ anh lại dùng cái giọng này để nói chuyện?
- Có chuyện gì sao? - anh lấy lại âm vực lạnh lùng nhìn mọi người đang nhìn mình không chớp mắt
- Con bị sốt sao? - mẹ anh sờ trán anh
- Mẹ sao vậy? - anh gạt tay bà xuống
- Con đã thích tiểu Bạch à? - bà nhanh nhạy hơn trong tình cảm
- Không được sao? - anh vẫn nhàn nhạt nói chuyện với mọi người
- Tốt, tốt chứ sao - ông anh giờ mới phản ứng được
- Thế còn Yerin thì tính sao? - bố anh có vẻ nghĩa xa
- Con không liên quan đến cô ta nữa, con chỉ muốn hảo hảo mà yêu thương Bạch Hiền thôi - anh khẳng định
- Con cẩn thận, tiểu Bạch nó dễ tin người lắm, đừng làm nó tổn thương - mẹ anh dặn dò
- Nếu làm nó tổn thương, đừng nhận tôi là ông - ông anh nói
- Con biết rồi - anh trả lời tuy không quan tâm lắm nhưng kì thực là đầy quyết tâm
Lúc này ở dưới bếp mọi người cũng ngạc nhiên vì phu nhân của họ có thể thành thục mà nấu ăn. Các món ăn đủ sắc đủ vị chẳng kém với nhà hàng khách sạn là bao. Đầu bếp trong nhà còn có phần bội phục với khả năng của cậu.
Chỉ tầm 30p sau, 1 bàn thức ăn đã xong. Mọi người giúp cậu bưng ra để cùng các món trên bàn. Anh cầm đũa gắp vài miếng, ánh mắt trìu mến nhìn cậu cười tỏ vẻ thỏa mãn. Cả nhà anh nhìn anh cười mang đầy ý cưng chiều cho cậu không khỏi 1 lần nữa ngây ngốc. Mọi người nhìn đồ ăn của cậu nấu cũng không khỏi thèm thuồng gắp 1 gắp, quả thực là ngon không tả nổi, đũa nọ tiếp đũa kia chẳng mấy chốc hết trong khi đồ ăn khác trên bàn còn đầy. Cậu nãy giờ nhìn mọi người ăn, tay không ngừng gắp đồ cho anh và ông, lòng tự dưng mang dư vị hạnh phúc vô cùng.
Từ hôm đó, ngày nào cậu cũng có thêm 1 việc nữa đó là chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Quả thật cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực này. Mỗi ngày mỗi bữa không món nào trùng. Trên bàn có ít nhất 8 món 1 bữa. Vì không muốn cậu vất vả, bố mẹ anh có nói cậu chỉ cần chỉ công thức cho người làm là được nhưng họ nấu thế nào cũng không bằng cậu nên anh không bao giờ đụng đũa nên cuối cùng vẫn là cậu phải ra tay thôi.
Có lần anh cùng cậu về thăm nhà cậu. Cậu chủ động đòi xuống bếp đã khiến bố mẹ cậu vạn phần ngạc nhiên rồi đến khi thưởng thức tài nghệ của con trai không thể không bội phục trình độ nấu ăn của cậu. Nếu bà biết cậu có thiên phú này sẵn chắc bà đã gả cậu đi từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro